NHỮNG CHUYẾN BAY
Đặng HàMy kể chuyện
Tớ ở dưới mặt đất cũng nhiều, mà lơlửng trên không trung cũng lắm. Đôi khi ngó qua làn mây bồng bềnh---không phải để làm thơ nhá. Nhất là lúc nó cứ rập rình nhưchơi nhạc…sống! Mình ghét nhất trèo lên những cái khoang ấy, ẹc, ghét của nào zời trao của ấy. Nào phải 1, 2 tiếng gì, cứ lộn đi lộn lại vài chục tiếng. Say thì không, tớ chả bao giờ say nó cả,nhưng mà…hãi…
Vừa ngồi xuống ghế, đảo qua dàn tiếp viên của hãng hàng không Vietnam Airlines, mắt chợt căng ra.
Một khung hình di động nhưcái mắc áo, chàng (rõ rồi nhé)…nhìn gần nữa…chàng thật, mà tiếp viên mới khoái chứ. Có thể mình hơi bị bung biêng khi máy bay cất cánh chăng?
Tưởng rằng không khách quan, nhưng phía bên cạnh, một lão lại đập vào vai, hỏi:
- Này, ông kia là tiếp viên hử?
Tớ tin tưởng đáp ngay:
- Chứ sao nữa, nhìn thìthấy, tuy nhiên anh ta không đeo biển, nhưng mặc quần áo dành cho tiếp viên và đang ẩn xe phục vụ khách đấy thôi.
Lão kia kêu toáng lên:
- Ui cha, sao trông anh ta như cái khung treo áo vậy?
Mình:
- Thì chắc phong hàn gìđó.
Chiếc khung áo đi lại, chỉ lo anh ấy không đủ sức khỏe phục vụ khách, nhưng tớ cũng vui quá, xem anh ta có cười không, tớ kiếm chuyện xin xỏ:
- Anh cho xin đôi tất!
- Hử?
- Anh cho em xin đôi tất! Thay vì đáng lẽ phải xưng chị, nhưng vìem này...cỡ khoảng 40, 45 gì đó nên ngại...thất lễ...
Anh ý ngó xuống, lấy tay khum khum che một bên tai, ngày trước ông Chi điếc ở gần nhà tớ hay làm thế:
- Ở đây không có tất ạ. Anh ấy đáp ngọt.
Thượng đế mình chịu thua, lỗi do mình, hôm nay quên không mang theo tất, vì Sì Goòng nóng nhưthế, ai nghĩ ra mà mang.
Rình lát sau chàng quay lại, tớ lại ẽo ợt:
- Xin lỗi anh cho xin hai cái dây chun
Chàng tiếp viên ngạc nhiên nhìn lại thượng đế. Lúc này tớ phải lưỡng lự giơ cái chân vừa thọc vào hai bao ni lông đựng chăn ban nãy ra, thanh minh:
- Là em buộc vào cổ… chân…cho nó chắc í mà.
Anh ấy bỏ đi, chắc nghĩ cái giống lạc loài dở hơi lên máy bay hành ông.
Nhưng mình đã không định bắn thì thôi, khi bỏ ra cả ngàn u- esì -đơ để bay lên từ quê hương sangĐức thì ắt là xót của, ắt phải hành tỏi chứ, khe khe.
Sau một giấc ngủ vùi, cái anh hình nhân nói không ra hơi lại ẩn xe phục vụ đồ uống qua, lần này hai chú. Một chú đeo biển trên ngực, chú hình nhân của mình không đeo, mình vừa nâng ly nước cam vừa hỏi:
- Anh cho hỏi, sao anh kia đeo biển mà anh không đeo?
Hình nhân của mình lại chòng chọc nhìn thượng đế, nhưng thượng đế cũng không vừa, chòng chọc nhìn xoáy vào vùng ngực trái của chàng, chỗ ấy là trái tim đangđập đập hòa nhịp đồng hành với cả hàng trăm quả tim khác, sao màhéo cho được.
Chàng đành phải gượng gạo đáp lễ và chỉ vào ngực:
- Biển đeo ở phía trong.
- Tức là trong áo gile ạ?mình hỏi rất lễ phép.
Chàng gật đầu, cũng ngoan ngoãn, có vẻ như chấp cái loại thượng đế hủi như mình làm quái gì.Trong khi mình định muốn chàng vạch hẳn áo ra cho xem phía trong cóbiển thật hay không thì lão bên cạnh lại khúc khích cười.
Mình quay sang:
- Lại vô duyên thế, cười gì?
Lão này chắc bị giời cù, lão vẫn cười, nhưng che miệng ý tứ:
- Này, mợ nhìn xem, cái dàn tiếp viên trên chuyến bay này như bị đơ ấy.
Lúc này mình mới soi kỹ,quả thật chưa bao giờ gặp phải dàn tiếp viên nào như thế, mình mắng lão:
- Đề nghị anh trật tự nhé,xấu đều còn hơn tốt lỏi, tớ thấy dàn này đều cả mà.
Dòm mãi rồi cũng lọc ra một em nổi trội trong cái dàn quá lứa, mặc dù đường đi của ẻm cũng vẫn còn chất loẹt quẹt như buổiđêm vừa tỉnh giấc quờ chân tìm dép, mặt nàng cau có với một thượngđế ngồi phía trên mình, vì tđ kia không thích ăn đồ ăn có sẵn, mà đòi mỗi hộp mì tôm ăn liền, em gắt:
- Chờ tí.
Eo ôi là mộng ôi là mộng, chả biết là tí nào? có người gắt hay nhăn mặt như Tây Thi thì ai chảmuốn nghe quát, thậm chí chửi cũng ok, đằng này, bao nhiêu là linh khí của tớ đã lồng hết vào cái biểu tượng cuối cùng về cái sựđẹp và diễm của VA, hu hu...cái mắt nàng ấy đưa xéo ra đường sau, lộn một vòng qua mấy chiếc ghế rồi xoay về nguyên bản vô cảm.
Đành vậy, tớ xoay người cho miệng ghé vào cốc nước cam.
Tất cả mọi người đang ăn uống xì xụp thì bỗng „hụp“ một cái, mọi người kinh hoàng hét lên, cà phê, trà,đồ ăn đổ lòng chỏng, bắn lung tung. Ai cũng ôm trái tim đang phiêu diêu bay bổng giữa 9 tầng mây của mình. Mạnh ai nấy giữ, quá lắm thìcũng như Titanic là cùng.
Từ lúc ấy, chả ai muốn ăn uống gì nữa, tâm trí đâu mà ăn, tim thót, máy bay như sắp bay vào vùng tam giác Bermuda.
Chịu, mai mốt ai cũng biết nhào lộn, cần quái gì phải luyện với tập…
Còn hơn 1h nữa là hạcánh, tiếp viên thông báo dõng dạc:
-Vì lý do máy bay vào vùng thời tiết xấu nên chúng tôi sẽ không phục vụ đồ uống nữa.
Tất cả bặt, chả bặt thìsao, đã ai hoàng hồn đâu mà chả im, nhưng mà lạ, thời tiết gì màxấu từ lúc cất cánh cho đến lúc hạ cánh thế hử ông zời. 11h bay.
Lúc hạ cánh, vỗ tay to hơn vụ nổ kho pháo ngàn năm Thăng Long tại Mỹ Đình năm 2010..
Không phải mình soi mói gì người Việt đâu, thậm chí mình là người cực yêu người, yêu tổquốc và quê hương, nên một năm mới bay mấy lần về, he he, mà toàn đi của VA, coi như ít nhiều cũng mình ủng hộ nhà mình.
Ngày trước toàn cơ trưởng của nước ngoài, dù có đi qua vùng bão cũng chưa bao giờ bị tụt hậu như vậy.
Hai chuyến vừa rồi trong năm 2012 mình đi là do phi công của ta lái, cả hai lần đều như vậy. Chả biết thực hư thế nào.
Hãi quá, mọi người cứ xì xào ý kiến, mình chỉ nghe thấy một bác ngồi gần nhất bức xúc nói với chồng:
-Thì cứ quen thân gí nhau vào. Có ngày họ lấy pin lắp vào cánh điều khiển tựđộng không biết chừng. Mình lại gắt:
- Bác cứ nói thế, cắt giảm thiểu chi phí cũng là cách tiết kiệm đấy chứ, thôi thì lọt sàng cũng xuống nia, không vào nia thì vào nong, bầu bí chung giàn…
---
Chuyện thật 100%, chuyến bay đó là: Fr Ho Chi Minh City To Frankfurt
Ký hiệu: VN121 thời điểm: 9 AuG
---
Đợt rồi buck của Qatar mà vẫn nhớ VA, khổ thế.
ĐHM tháng 3.2013.
------
--------------