Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

CĂN QUẢ

CĂN QUẢ
Jan 1, 2011 9:46 PMPublicPageviews 18 2



- Này, tao bảo thật, mày là nặng căn nặng quả lắm, bao lần bảo ra trình đồng đi mà cứ lờ tịt, tiếng thầy rành rọt trong điện thoại. Tớ ngập ngừng: thì… em xin khất, các Ngài nắm người có tóc chứ ai nắm người không tóc như em, - thì tao nhắc mày vậy, mày là con nhà Thánh, mày ăn lộc nhà Thánh, tớ - vâng, thầy không phải giáo huấn, em biết rồi, nhưng cứ đi đi về về chứ đã ổn định một chỗ đâu mà dám trình, trình xong không lễ các vấn đến nơi đến chốn, Ngài phạt chết, em sợ… - việc chó phải sợ, có thầy Tiến đây, nổi tiếng cả Hà Nội, giới đồng bóng ai mà không biết tên thầy, tớ ỏn ẻn: hi…i, nhưng thầy kinh bỏ mẹ, hôm lên điện của thầy lễ xong, thầy cứ sờ sờ tay em, chả chịu nhận tiền lễ của em, lại còn bảo da em là da nhà Phật…T: - ha ha, nhớ thế, hôm ấy sờ là thầy xin phép Thánh rồi, mấy lại, thầy có hàng trăm con nhang đệ tử, khối đứa nó muốn thầy sờ mà thầy chả thèm, mày ngang ngược bỏ mẹ, thảo nào bà bô kể, hồi mày chui ở “kẻ noi„ ra, bà đỡ đã bảo mày lộn kiếp, tớ: thầy chỉ được nói phét, “ kẻ noi „ đâu, em sinh từ nhà hộ sinh A quận Hoàn Kiếm…- thì tao có bảo nơi mày chào đời đâu, tao bảo chỗ mày chui ra kia, chỉ cãi, tớ: - hơ hơ, cứ nghe thầy hết thì có ngày lại chui vào bệnh viện phụ sản hết à, thầy: bố láo, hỗn quá! t: - he, nếu thầy là Thánh thật, còn lâu em mới dám cãi…thầy cắt ngang: thôi, tóm lại, bao giờ mày lại về? tao gọi điện trách mày vì đợt vừa rồi mày không lên trình diện, tớ lí nhí: vâng, chào thầy, thầy cúp máy đi, gọi ra nước ngoài tốn tiền lắm, thấy chị Hường bảo thầy đang lên nhà 7 tầng, thiếu tiền…thầy cáu: này, thiếu là thiếu cái thầy cần, chứ tiền thì đây không thiếu, nhá! tớ ậm ừ: vâng, em biết ạ, thầy cần vàng hay kim cương chứ tiền là cái quái giề, thôi, hẹn thầy lần tới về em đến trình…
Vừa cúp máy, lại có tiếng reo…- Allo, ở VNam, anh Đoan đây, anh hỏi em cái chữ Halle trong bài tản văn dịch ra tiếng VNam là gì, tuần tới anh cho đăng lên tạp chí bên anh, tớ: bài nào ạ? Đ: bài “bài hát kỷ lục „ ấy! tớ: anh nhặt đâu ra vậy, bài ấy em viết lâu rồi, Đ: anh đọc trong Blog của em, tớ ậm ừ: anh cứ dịch là hội trường hay phòng diễn cũng được, mà thơ văn của em có gì đâu mà in, chỉ tốn giấy mực của các anh thôi!…vài câu thăm hỏi xong, cúp máy…
Bác Minh đang làm, quay ra hỏi: ồ, d..dậy ban nãy em nói chuyện với thầy Tiến nào dậy, anh cũng thích nghe chuyện giới đồng bóng lắm, tớ:- ờ, ông này, là người chuyên đi xem và giải hạn cho khá nhiều người, của đáng tội, người ta bảo nhiều khi không nên tiết lộ Thiên Cơ, nhưng ông ta thì có gì cũng nói, nhìn mặt, xem bài, xem tay, xem hướng nhà… thấy vận mạng của ai như thế nào nói vanh vách, chả biết sao nhưng đệ tử của lão toàn dân danh tiếng và giàu có, lão cũng phất nhanh lắm, M:- thế lão có lấy tiền không? - anh ở thế kỷ nào thế, số thầy thì để cho ruồi nó bâu, nhưng thầy này thì toàn là voi nó bậu, mỗi tiếng thầy lấy đúng hai triệu, có lần em về, đến nhà thầy, hôm ấy tất niên, thầy không xem cho ai cả, chỉ có một số khách VIP đến (cũng là đệ tử của thầy).Vị chi là 9 vị, cả bộ trưởng, thứ trưởng, chánh văn phòng chính phủ, tòa án, ngân hàng, công an, có tất…mà toàn chức to đùng anh ạ, trong đấy có em là lạc loài, chân không đến đất, cật chả đến giời…nhưng cũng hay lắm, em tranh thủ hỏi han cũng biết thêm nhiều điều mới lạ, cái ngữ em, làm sao mà có cơ hội giao lưu ấy. Chỉ biết, họ là giới quan chức, theo thầy T thì họ còn mê tín hơn dân bình thường, họ trăm công ngàn việc, từ đối nội, đối ngoại, lo giữ thể diện, giữ ghế, hoặc khi tuyển nhân sự, họ cũng mang ảnh nhân viên đến cho thầy xem tướng, xem nhân viên có trung thành không…bởi công việc nên họ không dám xuất đầu lộ diện, một năm phải nhờ thầy cúng và giải hạn cho 12 tháng, cũng kha khá một số tiền, ừ thôi, họ có của thì các thầy có công, đi đâu mà thiệt, em chỉ buồn cười khi thấy các vị cứ khúm núm xưng con với thầy, em trố mắt hỏi:
- Ơ, sao mấy ông bà này thét ra lửa mà lại gọi thầy xưng con?
thầy:- thì chỉ có mày lên chùa gọi Bụt bằng anh thôi, họ đã là đệ tử của tao rồi, nếu sau này tao có chết trước, họ cũng phải để tang một thời gian …bMinh: Thế sao em quen thầy Tiến? t: - một lần có việc, lên công an phường, thấy thầy đang ngồi viết kiểm điểm, M:- bản kiểm điểm là cái gì? t:- ôi giời, anh đúng là dân chế độ cũ, bản kiểm điểm là bản tường trình tội lỗi của mình gây ra, thấy bMinh cau có, tớ tiếp: thầy can tội tuyên truyền mê tín dị đoan, bị công an bắt mấy lần rồi, nhưng nghe đâu bắt xong lại thả, mấy bố công an cũng là đệ tử của thầy, vì thầy lộng hành quá, thỉnh thoảng mời lên viết tường trình kiểm điểm cho đúng pháp luật thôi, mí lại, bi giừ: “quan trên nhìn xuống người ta trông vào„ phải tế nhị chút. Lúc thầy đang viết, nhìn thấy em cũng đang viết giấy phạt, thầy phán luôn tiền hậu vận của em, thấy đúng phết, thế là quen thầy, chứ từ xưa, em chả bao giờ quan tâm đến chuyện bói toán. Bác Minh kéo lại gọng kính ngó tớ: - hóa ra, em cũng nhẹ dạ nhỉ, hix, anh cóc hiểu gì ở Vnam cả, chuyện này anh thấy chán lắm, thôi, để cày cho xong, kiếm thêm ít tiền tí chơi lotto ( xổ số), t: ừ, thôi, làm đi, em nói chuyện một mình khoái hơn…
Hôm đi cùng thầy lên công viên Vĩnh Hằng, Ba Vì, cách Hnội 75km, mua một mảnh đất an nghỉ hậu sự của bà bác, tớ ngạc nhiên: sao bác không về Thanh Tước nằm cùng bác trai, bác: tao không thèm nằm cạnh ông ấy, sau bà bồ ông ấy chết thì cho nằm cạnh tha hồ hú hí với nhau, tao mà nằm kề thì lại suốt ngày cãi nhau à, t:- hơ hơ, xuống suối vàng rồi còn ghen với tuông, mà bà bồ bác trai còn đang sống sờ sờ, chắc gì sau này bà ấy về cạnh bác trai, thôi bác về nằm cạnh cho đỡ cô đơn bác ạ. Bác chả thèm đáp lại, đang khấp khởi…ờ, mà đất họ sắp bán hết, may quá, còn lô cuối, 30m vuông, cả công xây là 130 triệu, khiếp, bao người còn nghèo khổ, có nhiều người sống còn phải ở nhà có 15-20m, mà bác ăn chơi kinh, hay xuống đó kinh doanh khách sạn nhỉ. Tớ ngứa cổ: sao không cho hết vào cái lọ, mà phải mua đất hả bác? Cháu thấy người sống cần hơn người chết…
Bác: - hừ, cái dân vô gia cư chúng mày đơn giản lắm con ạ, trần sao âm vậy, chôn cho nó mát mẻ, thiêu với đốt cho lắm vào, lúc gọi hồn lên, vong nào cũng rên hừ hừ, nóng quá, nó đốt tôi nóng quá!
Thầy đang lúi húi xem hướng và đo đạc, vụ này thầy cũng gặt được gần mươi triệu chứ chả ít, hôm trước tớ chửi thầy sao thầy ăn dầy thế, cũng đã bị quạt 1 trận, nên chả dám chọc nữa… có người réo điện thoại: - em ở đâu? tớ tủm tỉm:
- em đang trên công viên Vĩnh Hằng! anh ta thật thà: - khu du lịch mới à? mà em chỉ biết đi chơi với người khác thôi, chả thèm rủ anh đi với, tớ:- thế anh thích lên đây chơi với em không? giọng anh ta hồ hởi: – có, chỉ đường đi, anh đến ngay, trên ấy đẹp lắm nhỉ (địa phận này lúc đó còn ít người biết, nên lão nghĩ chắc nơi du lịch nào đó thật) tớ ngặt nghẽo: ừ, vui lắm, nắng vàng mật ngọt, nhiều nhà nghỉ khách sạn nữa…nói đến đây thì bà bác nghe thấy, lườm lườm, tớ vội cúp máy.
Hôm sau, mọi người rủ theo đoàn của thầy đi lễ…
Ô tô chạy suốt đêm, đến tận Vinh, rồi Nghệ An, nơi ông Hoàng Mười…
Trên đường đi, ghé vào những nơi có đền phủ để lễ, khoảng 12h đêm, đến một địa danh, hình như gần Vinh, bốn bề là rừng và suối, có đền Mẫu và Cô Chín, ẩn hiện mờ tỏ, bên cạnh dòng thác trắng chảy xuống khe núi, cảnh tịch mịch liêu trai lắm, tớ thành tâm thắp nén nhang bên lầu cô Chín, đang lễ, tự dưng có một luồng khí chạy từ dưới chân lên đầu, chạy đến đâu thì buồn cười đến đấy, mà đang lễ, làm sao dám cười, tớ không chịu được, cứ ùng ục trong cổ, đến lúc không nhịn được thì nhe răng ra, muốn cười hô hố cho thỏa thích, đang không biết làm cách nào, ô! lúc ấy thông minh đột xuất, tớ lẩn nhanh sang ban bên cạnh, vái Chúa Sơn Trang liên hồi…bỗng, cơn buồn cười tắt biến, sao dưng lại muốn khóc, nước mắt rưng rưng…tớ vội vàng vái tạ, biết mình sắp sửa bị nhập, nên lỉnh ngay, quay ra hỏi một người có căn đồng, họ bảo: cô Chín vui, vì em có tâm, nên cô cù, cô trêu đấy! Tớ: thế lúc suýt khóc là sao? – Là lúc ấy, Chúa Bà thương em, vất vả nửa vòng quả đất về đây, thành tâm, nên Chúa tủi…
Đến Nghệ An, nơi có đền thờ Quan Hoàng Mười, xem họ trình đồng cả đêm, vui thật, các hội đồng nọ ghanh đua hội đồng kia, hội này sang, hội kia hèn, lườm nguýt, rõ đểu đểu thế nào...
Tiếng nhạc, tiếng phách trong đêm, đèn hoa sáng rực, trước mặt đền là hồ nước, những tán si rủ xuống mặt hồ, lung linh huyền ảo, tớ đi ngó từng hội, mỗi đám khoảng vài chục người, có một hội, hình như người ở Quảng Ninh, cậu đồng là đàn ông, xinh đẹp hơn cả con gái, tớ mê mẩn ngắm, cậu đang múa, áo khăn sặc sỡ, nhẹ nhàng lướt theo tiếng cung văn hát…bên cạnh, một cô đồng đang ngồi tiếp khăn áo cho cậu đồng xinh đẹp, chợt cô ta liếc sang bên hội Hà Nội của tớ, bên này cũng đang trình, múa, quay tròn đỏ đẹp…chả hiểu muốn nổi đình đám hay gì, cô ta ra quay lại, khoát tay, lệnh cho cung văn:
- Nhạc rốc!!!
Ối giời thiên địa ơi, từ bé tớ chưa bao giờ được chứng kiến cái cảnh nhạc rốc lại có mặt trong đám cung văn ấy…cậu đồng xinh đẹp kia bỗng giật giật lên cơn theo tiếng nhạc, nếu cậu nhảy Disco thì đã đành, đằng này, cậu ta cứ ưỡn ưỡn ngửa ngửa, động tác lúc thì như lau cửa kính tòa nhà 5 tầng, lúc thì như đang bơi chải ở hồ Thiền Quang, toàn cánh co khuỷu giật, có lúc cậu ta giơ 2 tay cao như sắp giương lao, bên dưới, đám cung văn vừa chơi nhạc vừa cười nghặt nghẽo: chuẩn bị chốt hạ, (một người la lên) vừa lúc tay cậu ta hạ xuống theo tiếng nhạc…tiếng nhạc càng mạnh, cậu ta càng ngật ngưỡng, mồ hôi toát ra, thở…dồn dập…bất chợt, mái tóc giả vấn trên đầu rơi ra, ô! ông mãnh đầu trọc, chưa hết bàng hoàng thì cái áo cocxê bung dây, rụng hai miếng độn, (có lẽ mỗi miếng khoảng 250 gram)…Cả hội ôm bụng, cậu dừng lại, nhặt “phụ tùng xích líp„..mồm chửi:
- tổ sư bố mấy thằng phò, cười nhe hết nanh nọc ra, chúng mày đánh nhạc kiểu ấy thì bà mày nhảy thế đ. nào được, bà thì bà cầu Thánh cho Ngài giật tóc mai, Ngài lôi tóc gáy để chúng mày lăn quay ra chết mẹ hết chúng mày đê…Nghe đến đấy, tớ quay vội đi, chả dám cười, sợ các Ngài quở…
Đêm nay, tuyết vẫn rơi, hoa tuyết bay trắng trời, lại mùa Weihnacht đến rồi…
Soi gương trong đêm, cũng chợt thấy da trắng toát, môi đỏ, mắt sáng rực, dấu hiệu căn đồng của mình, thầy dặn: hiện tượng đó cộng thêm đêm ngủ mơ thấy chó đuổi cắn nữa là phải trình Ngài ngay. He, may mà chưa mơ thế, vội lấy máy ra và gõ, thật nhanh, viết cho ra hết cảm xúc, là lúc có thể tắt máy và đi ngủ…
Germany12-2010
ĐHàMy

S73R4695.JPG

Thầy Tiến đang hóa vàng mã.





Đặng Hà My Đặng Hà My's photo

Attention users who are both hearing- and vision-impaired:

To complete this form you must enter a word that is part of an image or a few digits from an audio recording. If you cannot read the image or hear the audio, Yahoo! is happy to assist you. A representative from Customer Care will need to contact you. Please provide your phone number and email address and send your request by visiting this URL - http://help.yahoo.com/l/us/yahoo/vi/general.html To request assistance with registration, please first read the Yahoo! Terms of Service located at http://info.yahoo.com/legal/us/yahoo/utos/utos-173.html before submitting your request.
This page uses Adobe Flash technology. Please download and install Adobe Flash Player.
4000
  • Trang Nguyen Trang Nguyen
    Chị Hà My ơi, đọc blog của chị em thấy vui lắm. Chị là người có tâm hồn văn chương lai láng nhưng lại không bị uỷ mị. Em đoán chị là người cá tí..
    Chị Hà My ơi, đọc blog của chị em thấy vui lắm. Chị là người có tâm hồn văn chương lai láng nhưng lại không bị uỷ mị. Em đoán chị là người cá tính lắm đúng không ạ? Em cũng hơi ngang ngạnh và nhất quyết không tin mấy chuyện bói toán, lên đồng. Ngày còn bé em theo mẹ lên chùa cúng bái là chuyện bắt buộc. Mẹ bắt phải đi. Nhưng sau này hoá ra những điệu hát nơi sân đình chùa đó lại là kỷ niệm khó phai chị ạ. Cứ mỗi lần người ta hát văn là cả một ký ức lại hiện về. Nơi ấy có mẹ có cha, có cả nhữ trò nghich như quỷ sứ chị ạ...
    • Nguyệt Vũ Nguyệt Vũ
      Doc cha hieu gi sat...chi thay noi da ga

        Không có nhận xét nào:

        Đăng nhận xét

        Bài nhiều người xem