

Tại Thung Lũng Tình Yêu (Đà Lạt) và lẩm nhẩm...Hạ Chín. Phía xa là đỉnh núi có đám mây sà xuống . Mây trời hay sương khói, quện vào tóc em bay, một đường hoa dẫn lối, nhòa vào cõi vô thường....
MÂY ĐỎ
Truyện
ngắn Đặng Hà My
Bài đăng Tạp chí Da Màu: http://damau.org/archives/25788
Bài đăng Tạp chí Da Màu: http://damau.org/archives/25788
Cô xếp
những đám mây vào ngăn kéo. Các ô ngăn phồng lên, kẹt cứng. Có đám mây
mùa hạ rực đỏ màu san hô rất lớn, có khi phải chia ra, ấn cả sang
ngăn kéo mùa thu.
Bây giờ là mùa thu, mây
hồng, ngăn kéo còn những khoảng trống, năm 2012.
Đêm nay, lại đêm, người
ta hay nói về đêm.
Đêm trăng,
bóng vầng hội tụ thành những quầng dọc ngang ma mị, những giác quan
trở thành thống soái, để làm thơ, làm tình hay viết nhạc, hay làm gì
chỉ có thánh thần từ cõi tâm linh tự đánh thức bản năng tiềm
ẩn.
Nơi đó có đường hoa, cô
rải chúng lên chiếu vô thường. Nơi ấy có một trời bát ngát, cô có
thể reo vui với chúng cùng đám ăn mày chữ nghĩa. Chúng lúc nhúc chen
chân, đám nọ va đập vào đám kia, nhiệm vụ của cô là lọc chúng ra,
rồi ấn vào những chiếc hộp trong laptop, rồi thở phào, đi ngủ.
Vẫn đêm, đêm nay cô đang
ở cửa chùa của người Việt, ngôi chùa lớn nhất châu Âu.
Cô ghé vào một nơi đặt
xá lợi của các Ngài và quì lạy, có một vị nam giới mặc áo dài
màu ghi nhạt mang tới một chiếc tháp bằng thủy tinh cỡ
khoảng hơn một tấc, trong có xá lợi của Phật và đặt lên đầu cô, lầm
rầm khấn: Nam mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…Cô cũng khấn theo như
hát, thấy đêm chớm thu lung linh như có sóng và gió trời bồng bềnh.
Thấy cõi mình hay đi về có một chân mây xa lắc, ở đó có những điều
tốt đẹp tinh khiết, thi thoảng cũng có những xấu xa tội lỗi thường
lấy cánh sen cửa Phật để che đậy. Không phải cứ nhân nào là quả nấy,
cô cũng đã gặp một vị hòa thượng đạo đức, nhưng lũ sư con xếp hàng
dài dằng dặc đằng sau ngài lại toàn đạo tặc, mắt đảo điên lạm dụng
những nơi uy nghiêm lộng hành. Vị hòa thượng vô cùng đức hạnh kia không
mát tay chăng? Thuyết nhân quả liệu có đúng? Và tình yêu nhân loại hay
tình yêu trang lứa có vận hành theo những rãnh xe từ ngàn xưa
không?
Thôi thì cũng phải quay
lại cảnh giới đời thường của mình vậy.
Khoảng
gần 2h sáng, cô về khách sạn, người còn thơm ngát trầm
hương.
Anh chờ cô
ngay cửa phòng của cô và mời cô sang bên phòng anh cách đó 3 căn.
Cô nói với anh là vừa
đi đội xá lợi về, anh trách: sao không rủ anh đi cùng. Cô bảo ngại, vì
nghĩ hôm nay thấy anh làm việc suốt rồi.
Anh mở cửa
sổ phòng, thu chớm chạm lên những chiếc lá, mai kia thôi là cả đám lá
xanh sẽ biến thành màu vàng tuyệt mỹ, mùa ao ước của những cặp tình
nhân. Không khí trong vắt, hơi thở đêm lùa vào từ những cánh gió, mang
theo hương vị ngai ngái từ không gian vũ trụ, bao la những đám mây nho
nhỏ trên bầu trời vắt qua vầng trăng như giao hòa cùng
nhau.
Meditec
international, trong vùng lý trí có vài từ trỗi dậy.
Cô chỉ biết mơ ước của
anh khi giải thích về sự diệu kỳ của chiếc máy lọc máu để chữa cho
các bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim hoặc tai biến mạch máu não. Cô lại
muốn chuyển đề tài nói về dụng cụ y khoa. Phái nữ bao giờ cũng được
nhường.
Anh nhìn
cặp mắt sắc sảo của cô và ôm nhẹ ngang lưng, họ cùng nói chuyện về
công việc, nói về những chiếc kẹp giữ nơi động mạch tim,
những loại kéo khi cắt khoanh vùng để mổ. Anh tả về những chiếc kéo
mạ vàng, trong quá trình cho vào bể mạ, một số người không tin cẩn
hay lấy trộm sản phẩm của hãng đem bán ra ngoài thị trường, nhất là
người Thổ.
Cô thì khăng khăng với
chiếc kéo mạ màu đen của hãng Ceatec, rất tiện ích cho bác sĩ mổ sẽ
không bị mỏi hay lóe mắt như những chiếc kéo phản quang khác, khi
chính xác tất nhiên vết mổ sẽ lành hơn và kéo theo một chuỗi may mắn
khác. Cô khẳng định về sự ra đời của mỗi chiếc kéo phải trải qua 28
công đoạn làm bằng tay và nơi sản xuất chỉ tuyển dụng rặt nhân công
Đức. Mặc dù giá thành của hai loại kéo ngang ngửa nhau, nhưng những
tên trộm cũng như người đời bao giờ cũng chú ý tới chiếc màu vàng
của sự hào nhoáng chói chang bên ngoài.
Anh cười và
bảo chịu cô, lúc nào cũng suy diễn. Anh hỏi: -Vậy thì tình cảm con
người có phải trải qua 28 công đoạn như thế không? Cô chọc anh: -chắc
chỉ ở phụ nữ thôi.
Cô cũng chả
hề có ý định mang chuyện công việc để bắt anh phải nghe. Lý do thật
giản dị.
Giữa đêm
miên du thế này, có hai người cô độc và tràn đầy sức sống đứng bên
cửa sổ, bầu trời lung linh như trong lồng hổ phách, họ không thể không
ôm nhau. Chẳng có định luật hay lễ giáo khắt khe nào bắt họ không làm
những gì họ mong muốn. Kể cả những chiếc kéo ẩn dụ màu vàng lấp
lánh hay màu đen bí ẩn lúc nào cũng sẵn sàng luồn mũi nhọn sắc vào
ngóc ngách viền hai vùng tâm nhĩ-thất.
Khi cô dừng
lại không nói nữa, sự im lặng của bầy cừu non. Anh đã ôm cô lúc nào
không biết. Anh đẹp, thông minh và quyến rũ.
Ngoài kia có những
tiếng gió lao xao, hơi thở về đêm càng đẫm mùi thạch
thảo.
Anh hôn nhẹ lên trán cô,
rồi lấy tay đặt lên đó, cử chỉ âu yếm làm cô nhớ mẹ. Và anh bảo, có
thể tạc lên vầng trán ấy một bài thơ.
Cô bắt đầu khó thở, môi
anh đang dần cháy trên má cô. Lẽ nào tình yêu đến nhanh như vậy? Khoảnh
khắc dừng lại bên dòng suối mùa thu đang ào ạt đổ trong cô, khoảng
cách của những nụ hôn xôn xao gió, tích tắc không là huyền sử, chỉ
là những đám mây hồng chấp chới, chưa phải đám mây đỏ của mùa hạ.
Ừ, không phải đám mây
nào cũng mang tới cơn mưa. Những khát khao tích tụ trong đám mây hồng
của anh làm cho cô lãng đãng. Cô thấy mình tím ngát giống bông hoa
Lavendel.
Nửa tỉnh nửa say, cô
bước lại và ấn nút Musik Wiedergabe, bản nhạc vang lên…
Dáng một
người đàn ông bên cây đàn và giọng hát ngọt ngào xuất hiện trong tiềm
thức cô: Đám mây mùa hạ! Phải, mùa hạ, mây đỏ.
Anh ngỡ ngàng khi biết
đó là bài hát của chính cô viết, anh dừng lại và tới bên giường,
ngồi xuống, lẩm nhẩm theo nhịp điệu guitar và tiếng hát người đàn ông
xa lạ trong laptop.
Cô cũng ngồi xuống bên
cạnh anh, họ cùng tựa vào nhau nghe và hát.
Cảm xúc như
những file nén, nhịp thở cố điều hòa giống chiếc máy chạy tim cỡ
nhỏ, gắng khẽ khàng để không ai có thể lắng nghe thấy
nhịp đập của nó.
Cô đã từng gặp vài
người đàn ông sẵn sàng lao vào cô ngay từ lần gặp đầu tiên, những lúc
cô lạnh lùng chống cự và hình dung ra bộ mặt đàn ông như bôi sáp lợn.
Nhưng bây giờ kề ngay bên
cô, lại là một gương mặt trong veo, thánh thiện.
Khoảng thời gian của
150km chạy bằng xe hơi với vận tốc 100km/h trôi qua.
Anh run rẩy hôn lên cánh
tay cô, cử chỉ lịch thiệp:
- Anh cảm ơn em đã cho
anh những giây phút tuyệt diệu.
Cô ngỡ ngàng vì thấy
mình đã cho anh gì đâu ngoài vài câu chuyện phiếm.
Bản nhạc
về xứ mộng mơ cứ tự động quay đi quay lại thành vòng tròn như nỗi
nhớ. Anh, cô và người đàn ông trong laptop bỗng thành tri kỷ, như những
người bạn lâu lắm chưa gặp lại.
Lát sau, cô nói nhỏ
nhưng rành rọt:
- Anh ạ, em rất yêu quí
anh, nhưng thật sự, em không thể làm gì được, bởi bản nhạc kia đã ám
ảnh em rồi, đó là người mà…
Anh úp nhẹ tay lên môi cô
và ra hiệu cô không cần phải nói nữa vì chúng ta có ba
người.
Có lẽ đó
là bước phản ứng khó nhất và cũng là chậm nhất để cho những phản ứng tiếp sau
đó không thể xảy ra.
Cô xin phép ra về, nhưng
anh giữ cô lại chỉ để kể chuyện về cuộc đời riêng tư của anh.
Họ cùng ngồi tới 6h30
phút sáng hôm sau. Cô quay về phòng ngủ được 3 tiếng.
Lúc dậy, cô lại xếp
đám mây hồng vào ngăn kéo, đám mây màu đỏ vẫn nằm bên cạnh đó, cháy
bỏng.
ĐHM Germany tháng 9. 2012
---------------
HẠ CHÍN
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=d855XzSOUg2w
trái đào hạ chín ngây hồn anh...
Bài viết này của em là một kỷ niệm thầy ạ. Em không có ý định thuê ca sĩ nào hát cả. Tự mi..
Bài viết này của em là một kỷ niệm thầy ạ. Em không có ý định thuê ca sĩ nào hát cả. Tự mình sinh con, tự mình cuốn tã, một hôm đẹp trời, có ông anh ngày xưa ở cạnh nhà túm được; Nhà lão này chuyên trồng rau mồng tơi và nuôi gà chạy bộ.
Hôm nọ, em lẩm bẩm tự hát cho lão nghe, tuy nhiên em chỉ hát suông theo cảm tính thôi, lão nghe xong thì thêm bớt và kẻ khuông nhạc, rồi đàn và hát lại cho em qua di động.Hắn lẳn khẳn: chưa thể gọi là bài hát được vì chưa hoàn chỉnh. Em bảo biết rồi.Kệ đi, em không có ý định mang con mình đi thi hoa hậu bằng tiền, hay bằng các loại công nghệ, chỉ là chia sẻ trong Blog thôi. Ông anh bảo: ừ, nhưng tao hát cho mày nghe xem thế nào, mày nhớ là không đăng lên Blog nhé, vì tao với mày chẳng đứa nào là nhạc sĩ cả. Đấy, mày mày tao tao... toàn dùng đại từ nhân xưng có khổ không.
Thề rồi tuần trước, lão gọi điện đòi em một khoản nợ, chỉ là tiền Kaffee thôi, em bảo chờ lần tới về em trả, lão cứ nhất quyết bắt trả ngay, em phải chuyển tiền qua Konto giá thành là 5 Euro, lão lại đòi thêm tiền công hát qua dđ. Em vẫn chuyển thêm cho lão ấy khoảng 5 ER nữa. Nhưng trong bụng ức quá. He he, nghĩ mãi mới ra kế trả thù thằng cha keo kiệt này, em liền nhờ một người khác (vì em dốt cái vụ load nhạc nhẽo này lắm) cho vào nhạc của tui.
Lão anh bây giờ như ngồi trên đống lửa. Hắn gửi e-mail (tất nhiên lão khg dám gọi điện vì sợ tốn tiền) bảo em gỡ xuống, em nói không phải em load, chịu thôi. Em còn mấy bài nữa lão hát, em vẫn để trong máy, hôm nào treo lên giàn tiếp thầy ạ. Nghĩ cũng tội, mà thôi...cũng kệ!
Thầy nhỉ. Em chúc thầy luôn khỏe mạnh để phát hiện ra nhiều điền bất thường trong cuộc sống đầy thú vị này. Tạm biệt thầy yêu dấu...
Tớ đồ rằng khi lão ấy hát chắc nước miếng văng đầy đây nài
Hát thì ít mà nuốt nước bọt thì nhiều...rõ đê tiện!
Quện vào tóc em bay
...................................
Đẹp. Nghiêng . Xa ...........
......................................
Là truyện nó phải gắn kết bởi những , nhiều chi tiết đẩu đâu nhưng rất đâu và thu hút như vầy đọc mới thèm đọc nữa .