http://thuyhuongduong.com/vi/news/Ban-van-chuong/CHUYEN-BAY-11-TIENG-350/
(tiếp theo phần 1)
Hàng ghế
giữa, chỗ khá đẹp. Cô, hắn, và một cô gái mỏng mày hai hạt, xinh. Cô ẩy hắn,
dỗ:
- Này, ngồi giữa, cạnh em này trông cũng
kháu, nói chuyện với em ấy cho chị ngủ nhé!
Hắn liếc vội cô gái kia, chối đây đẩy, chả lẽ
giới tính thằng này có vấn đề, cuối cùng cô bị kẹp như cái bánh pa tê. Cả ba nói
chuyện liên thiên, hai đứa chõ mồm vào giữa, cô làm trọng tài, cô gái kia có vẻ
thật thà, kể chuyện mình cũng đại học đại hiếc đường hoàng mà sang Đức không
được sử dụng, bây giờ mở 3 tệm Nails, tiền thì có, nhưng vất vả lắm, với lại, cái
nghề này nó bạc, lại ảnh hưởng sức khỏe.
Chuyện rôm rả, có lúc nói vấp phải nhau, ức,
là mình ngồi giữa, tự dưng hai tai cứ phải tải thông tin ba chiều thằng đứng, cô
mang máng nhớ đến đoạn đã đọc đâu đó:
Xin các ngài hình dung cảnh tượng thiêng
liêng này: một chàng trai 24 tuổi gặp hai cụ già trên 74 tuổi - họ nói nhau
những gì? Xin các ngài thử hình dung chàng trai Platon khi gặp cụ già Socrate và
cụ Lão Tử thì cả ba ăn nói ra làm sao? Tất nhiên: một người im lặng, một người
nói và một người nghe. Im lặng, nói và nghe; tất cả, tất cả đạo lý nhân loại nằm
trong đó.
Cả ba chúng ta đều biết giờ giới nghiêm,
ok!
Im lặng, nói và nghe; tất
cả, tất cả đạo lý nhân loại nằm trong đó.
Cô ngáp, mệt quá, chả kịp che
miệng, mọi ý tứ giờ tuột đâu cả.
Đèn máy bay tắt, chỉ còn ánh
sáng nhờ nhờ…Cơn buồn ngủ kéo qua mắt. Cô rũ xuống, chả quan tâm gì xung quanh.
Tiếng máy bay ì ì như quạt xay gió.
Thỉnh thoảng cô lại mở mắt nhìn màn hình.
Thấy loáng thoáng cậu ta bên cạnh.
Giá mà hắn và cô gái kia biến mất, cho mình nằm trọn 3 chiếc ghế thì sướng thân. Cơn ngủ say sưa lại nhấc cô ra khỏi vùng hiện tại.
Thấy loáng thoáng cậu ta bên cạnh.
Giá mà hắn và cô gái kia biến mất, cho mình nằm trọn 3 chiếc ghế thì sướng thân. Cơn ngủ say sưa lại nhấc cô ra khỏi vùng hiện tại.
Hình như trong mơ, cô thấy
miệng mình há hốc ra, chả bao giờ mà vô duyên thế, tư thế ngồi trên máy bay rung
rinh, miệng người ta cũng giống con sò đớp nước trên cạn thì phải.
Cô ngó vội sang xung quanh xem có ai thấy con sò đớp không khí trên cạn của mình không, may quá, cô gái bên cạnh cũng đã ngủ say tít, cậu kia hình như không ngủ, thấy ra khỏi ghế đi lại lại, giọng cô uể oải hỏi hắn: sao mi không ngủ à? Thực ra hỏi chiếu lệ, cô muốn chiếm nốt phần ghế của cậu ta thôi. Nhưng hắn lại tỏ ra rất biết điều bảo: thì bà cứ yên tâm mà ngủ đi, có gì mà ngại ngùng…
Cô ngó vội sang xung quanh xem có ai thấy con sò đớp không khí trên cạn của mình không, may quá, cô gái bên cạnh cũng đã ngủ say tít, cậu kia hình như không ngủ, thấy ra khỏi ghế đi lại lại, giọng cô uể oải hỏi hắn: sao mi không ngủ à? Thực ra hỏi chiếu lệ, cô muốn chiếm nốt phần ghế của cậu ta thôi. Nhưng hắn lại tỏ ra rất biết điều bảo: thì bà cứ yên tâm mà ngủ đi, có gì mà ngại ngùng…
Cô bắt đầu thấy buồn buồn ở
chân, có lẽ tại áp suất, co chân lên ghế, nằm khoanh như con mèo, chỗ hắn
còn trống, hắn đang thực thi câu nói nổi tiếng của bác Minh Triết hôm đi họp tại Cu Ba: "Việt Nam thức thì Cu Ba ngủ, Việt Nam ngủ thì Cu Ba thức, cả hai nước chung tay
canh giữ hòa bình cho thế giới..."
Một thằng bình: này,
sao ngài ấy đi chân chữ téc thế? một thằng bảo: tại cưỡi trâu nhiều. Chúng ngu
thật, cưỡi máy bay như chúng có quái gì mà oai, kinh bỏ mẹ, trên không với dưới
cạn cảm giác khác nhau cả một trời một vực.
Nhưng mà cũng phải công nhận, nói câu Cu Ba
Việt Nam xong, thấy bác cười cực kỳ hồn nhiên, ở phía dưới người ta cũng cười,
chắc cười vui (?). Và đám kiều vẹo này nó bình tiếp một câu: tuy vậy, nhưng dân
hải ngoại bên này ai cũng yêu quí cụ ấy, vì cụ không có phốt nào.
Cô chửi: Lũ rồ này, quen cái kiểu tự do, thấy
báo chí bên này họ trêu chọc cả Merkel, đừng có quen mui, một năm về Vnam 3, 4
lần đấy! Cô biết mấy tay này hàng năm mang về khá nhiều ngoại tệ, chúng dạy cô,
hình thức yêu nước là không tiêu tiền bên này, nếu nhiều thì ủng hộ người nghèo
hoặc xây bệnh viện, trường học ở quê hương mình thôi. Ghét cái, thỉnh thỏang
mình xin đểu, chúng nó đếch cho, nó bảo: này, cho để các mụ bao zai à? Cũng thấy
nó nói ngu, zai VN có như bên Đức đâu, về Vn sướng nhất, mình chưa bao giờ phải
bỏ tiền ra bao cả, mà hoàn toàn ngược lại í chứ, đó là nét văn hóa của người
Việt mình, làm sao không yêu.
Nhưng VK cũng có nhiều kênh, nhiều hệ, ví dụ
như lũ bọn mình vừa kinh doanh vừa làm văn nghệ thì vô hại, vui đâu chầu đấy cho
qua ngày qua chuyện thôi, cái tâm lúc nào cũng sáng như trăng mười sáu ý chứ,
thề!
He he, em chịu, chuyện của các ngài, em chỉ hóng hớt qua
loa. Em về chuyện chính của em thôi.
Dịch chân sang tẹo cho khỏi mỏi,
kéo tấm chăn mỏng che kín người...giấc ngon tuyệt...
Vài tiếng sau, hơi tỉnh,
thoáng nghe trong tâm trí vọng lại bản nhạc "can you feel the love tonight"...
Không thấy hắn bên cạnh, chỗ rộng mênh mông,
khoái thật, mơ màng nhớ lại những lần trên máy bay. Gặp khá nhiều đối tượng.
Lịch sự có, bình thường và bất bình thường cũng có.
Lần nào ngồi cạnh dấu (-) cũng an tâm hơn,
không phải lo cách xử lý thời tiết hay (bão từ) từ phía quân khác dấu nó tấn
công.
Còn với dấu cộng (+)? Chung qui là cô không
có duyên ngồi cạnh đàn ông!
Có lần cô ngồi cạnh một lão tây
béo ị, lão vừa ngủ vừa ngáy, cứ xoay chiều nào lão lại quay qua chiều ấy, hoa
hướng dương nhất định chỉ hướng về mặt trời, cô trở thành tâm điểm của cơn gió
từ miệng lão phả ra, cả chuyến coi như toi giấc!
Cũng lạ, tự dưng bị ở cạnh một người lạ hoắc,
chả phận chả duyên, chứ bình thường đứa nào ngủ cạnh mình á, gớm, còn ngúng
nguẩy soi chán và xem nó muốn ngủ cạnh mình vì mục đích giề?
Ngủ trên máy bay nó cũng chả
khác gì đến những khu chợ bán sỉ Pratunam hay Pratunium bên Thái
Lan.
Lạy các cụ, có lần một thằng kêu là tập đoàn
sang ký kết với Deutsche bank về dầu lửa, ôi dào, cô quan tâm quái gì, có ký với
nhà băng nào cũng kệ, cô chỉ biết nếu cô vay tiền để tiêu xài bây giờ thì người
trả món nợ ấy sẽ là con cháu chúng ta, tài cán quái gì, nhưng vì lịch sự, cô vẫn
nghe hắn nói, sau một hồi, nghĩ chắc cô đớp câu rồi, nó huých nhẹ vào cùi tay
cô, kéo hộ cô cái chăn cao lên trên một chút khi cô ngủ, thấy cô im là nó luồn
tay vào chăn thử phản ứng dây chuyền đã, có thấy ký kết mẹ gì đâu, sau đó nó
biến thành bác sĩ nội khoa ngay, thế nào nó cũng dò tay vào cổ, như kiểu xem cô
có bị đoản mạch, ho hay viêm họng gì không, nếu vẫn im thì sẽ kiểm tra xem nhịp
tim mạch cô đập theo đồ thị hình sin hay bước sóng hình trochoid elip?...chỉ đến
khi hết hẳn kiên nhẫn, cô hét váng lên (kèm theo động cơ máy bay cũng chỉ vừa đủ
cho hắn nghe thấy, cô xấu hổ cho hắn và cho mình, phía trên còn đám quân quyền
của hắn, cũng không dám tiếng hát át tiếng bom được): Này, bỏ ngay tay ra nhớ,
thằng dê cụ!
Nó giấu mười ngón đi, tất nhiên rồi, cái đèn máy bay mờ ảo như lời mời đồng lõa, được một lát, thằng đó lại ngọ nguậy, cô bắt đầu trong tâm trạng bất an, nó hổn hển: tại em quyến rũ quá!
Nói chưa hết câu thì cô túm được 5 ngón tay như vòi bạch tuộc tườn vào vùng chưa đăng ký bản quyền phủ sóng, tiên sư nó, bây giờ nó có tôn vinh mình thành tiên hay Phật nó cũng làm, cốt là làm sao cho hiện trường bật tung nắp được ra thôi.
Nó giấu mười ngón đi, tất nhiên rồi, cái đèn máy bay mờ ảo như lời mời đồng lõa, được một lát, thằng đó lại ngọ nguậy, cô bắt đầu trong tâm trạng bất an, nó hổn hển: tại em quyến rũ quá!
Nói chưa hết câu thì cô túm được 5 ngón tay như vòi bạch tuộc tườn vào vùng chưa đăng ký bản quyền phủ sóng, tiên sư nó, bây giờ nó có tôn vinh mình thành tiên hay Phật nó cũng làm, cốt là làm sao cho hiện trường bật tung nắp được ra thôi.
Mẹc, đúng là thân gái dặm trường…Cô phải
lạnh như tiền, trơ như ngỗng và sủa vào tai hắn: này, nếu tôi thích, chỉ một
phút tôi cởi ngay, nếu không thích, kể cả 10 năm đừng mơ, hiểu chửa? đấy là cách xử thế với những kẻ cùng hệ cùng ngọn mang nền văn minh lúa
nước, ngông nghênh mang ca táp sang đánh quả xứ người, loại này còn bẩn hơn cả
đầu tôm, anh Mã hay anh Sở trong trong Đoạn - Trường Tân - Thanh cũng lịch sự
hơn nhiều.
Còn một lần, cô gặp thằng người
Anh lai Đức có cặp mắt màu xanh nâu xám, sau hơn một tiếng chuyện trò, lúc đầu
có vẻ lịch sự của người Đức, sau đó lộ ra cái máu hung hăng và phớt tỉnh ăng-lê
của thằng Anh…
Đi nhiều nước, chả thiên vị gì, nhưng cô
thấy dân Giẹc vẫn lịch sự đầu bảng, giá hắn cứ thuần Đức đi chắc sẽ khác ngay.
Nhưng hắn, đồ tạp…Trong hoảng loạn tội tình, ờ, cái giống chó chịu đực nó cũng khác cái giống chó hoang nhé, đây thuần gốc Lạc Việt chúng mày đừng cậy to bắt nạt bà, cô bỗng vụt phải biến thành đứa con mang dòng máu của mẹ Âu Cơ, hình như mẹ đã từng phải xé đôi vạt yếm, một bên sữa chảy ròng, cái khéo của mẹ là chia chác 50 con xuống biển, 50 con lên rừng mà không một lời cãi cọ…sự tiết hạnh mẹ giữ được khi rời xa cha có lẽ là sẵn sàng co chân chân thọc thẳng vào quả cam chứ quyết không sử dụng tay, nhất là tay búp măng, phí lắm…và sau mỗi chuyến bay, cô vẫn trung kiên tiết hạnh tươi rói bên lá cờ thêu đủ sáu chữ vàng…
Nhưng hắn, đồ tạp…Trong hoảng loạn tội tình, ờ, cái giống chó chịu đực nó cũng khác cái giống chó hoang nhé, đây thuần gốc Lạc Việt chúng mày đừng cậy to bắt nạt bà, cô bỗng vụt phải biến thành đứa con mang dòng máu của mẹ Âu Cơ, hình như mẹ đã từng phải xé đôi vạt yếm, một bên sữa chảy ròng, cái khéo của mẹ là chia chác 50 con xuống biển, 50 con lên rừng mà không một lời cãi cọ…sự tiết hạnh mẹ giữ được khi rời xa cha có lẽ là sẵn sàng co chân chân thọc thẳng vào quả cam chứ quyết không sử dụng tay, nhất là tay búp măng, phí lắm…và sau mỗi chuyến bay, cô vẫn trung kiên tiết hạnh tươi rói bên lá cờ thêu đủ sáu chữ vàng…
Đang mơ màng, đèn bật sáng, giờ
ăn đến.
Cô và hắn gọi suất ăn như nhau.
Cô thấy đói quá, ăn một lèo…nhìn sang, hắn ăn như mèo, lại đẩy nốt phần hoa quả
cho cô, bảo nên ăn nhiều hoa quả sẽ tốt cho phụ nữ.
Chả khách sáo gì, cô xơi sạch. Xong, lại ngủ như chưa bao giờ được ngủ...
Chả khách sáo gì, cô xơi sạch. Xong, lại ngủ như chưa bao giờ được ngủ...
(còn tiếp)
ĐHMy 10.11.2011
Đây là câu hay nhất trong phần 2 ,ko nói ta nhưng Nguyệt Vũ cũng sẽ nhận xét vậy.
=====
Chị nhớ cụ Nam Cao cũng tả cái rì đó tương tự rưng mờ ở vườn chuối....chứ cóc phải trên máy bay . Đọc xong bài này mà không bảo nhiều chiện... thì cũng chẳng lạ ha ha ha .