Phòng tôi ngay sát cạnh hồ Tây, có cây sung cả trăm ngàn quả, chùm xanh, chùm đỏ, xanh - chín như một cuộc tình.
Ánh trăng xiên chênh chếch bên cửa sổ ban công tầng hai. Trời bắt đầu về khuya rồi, không khí loãng trong nhịp đêm, đêm phả vào từng hơi thở.
Lúc này có thể đi dạo phố, sống với Hà Nội ngày xưa, và những bóng ma lành chập chờn nhưng yên ả. Hít mùa rạo rực câm nín của riêng mình trong vô cùng vô tận.
Sóng vỗ hồ như tiếng nhạc bập bềnh, hai cây dừa dương tán phất tua cờ nhập nhòa, như thể phách giữa mơ ảo. Có tiếng hát của một cô gái cất lên, luôn luôn vào 12h rưỡi đêm.
Đang mơ màng…Chợt thấy giường khẽ động, nhưng không phải là tiếng động từ giường. Mở mắt. Thấy cô bạn vẫn ngồi lù lù, tôi hỏi:
- Lạ nhà, không ngủ được à?
Chả có tiếng trả lời, chỉ có ánh trăng nghiêng, cửa ban công mở, in hình những tán lá sung rung rinh, như trong bài hát chầu văn cổ: “cây sung cô lấy làm nhà, cây đa làm cửa trông ra ngoài đình, hoa cười mày phượng dã dà...„Tôi vội ngồi dậy, nhìn vào vùng tóc xõa một bên. Lấy tay lay bạn. Bạn hất tay tôi ra, vừa dứt khoát lại vừa thân thiện, cử chỉ không phải của người phàm trần. Giọng nhỏ mà rành rọt:
- Hôm nay Cô về đây, Cô nói cho mà nghe nhé…
Hoảng hốt, tôi lay gọi (tay cô ta lạnh ngắt như không có khí dương):
- Hường, Hường, tỉnh chưa?
Đáp lại, vẫn nhỏ nhẹ, dứt khoát, ân cần:
- Có biết Cô là ai không? Là Cô tổ nhà mình đấy!
Trời…Tôi thấy hiển hiện trên vùng nước hồ Tây có chiếc thuyền thúng và hai cô gái mặc yếm xanh ngồi giữa, trên thuyền chất đầy hoa sen, sen trắng, sen hồng ngập hết cả một vùng, hương ngào ngạt… Có bầy tiên nữ sà xuống, dìm thuyền hoa, bế hai cô về trời. Thấy cả bóng cô Chín, đánh rơi chén ngọc trên Thiên Đàng, cô đang hầu cận Mẫu Cửu, mặt ai cũng đẹp ngời ngời, thánh thiện.
Thoáng trong tôi những hình ảnh ấy, nhưng tôi tĩnh tâm rất nhanh, biết bạn mình bị nhập hồn. Tôi liền ngồi khoanh chân vòng tròn, tay chắp lại:
- Lạy Cô, con người trần mắt thịt nên không biết ạ.
Cô “tâm sự„ với tôi rất nhiều điều. Cả những điều chưa bao giờ tôi nói với ai, những công việc bên nước ngoài, những mối quan hệ riêng tư thầm kín nhất. Qua lời giao tiếp, Cô biết tất cả.
Từ xưa tới giờ, tôi cũng chả phải người mê tín. Có lần theo chúng bạn đi xem đội bát hương, cô đồng (là đàn ông trạc 28-30 tuổi), chỉ vào mặt tôi bảo là đồ cứng đầu cứng cổ, còn mắng tôi xơi xơi, nào là được lộc Ngài ban, mà cứ lờ tịt, không chịu trình diện. Tay cô đồng còn tự vỗ vào đùi đen đét, nếu người bình thường thì đau lắm, nhưng không thấy cô đau. Tôi ngơ ngẩn dòm sang mấy người bên cạnh, ước… giá mà cô chỉ vào họ, nhưng không, cứ mặt tôi cô chỉ. Hoảng hồn, tôi nhìn ra cửa, tôi cảnh giác cao độ, nếu mắng thêm chút nữa là tôi sẵn sàng xỏ dép chạy một mạch. Sau, tự vỗ trán mình, sao bướng, hiền đi một chút chắc không bị mắng te tua thế. Đất Hà thành, bể tâm linh từ xưa đã ngấm nhiều vào cốt cách, vào các cụ, các mẹ, các chị, những điều mà không thể diễn tả.
Người ta bảo, có linh hồn ma lành, có linh hồn ma dữ. Những linh hồn lành thì rất dễ chịu, họ giúp chúng ta nhiều điều thành hiện thực. Còn ma dữ, khi nhập vào người trần, họ vật vã, than khóc, oán thán tiếc nuối cuộc sống phàm trần, có vong đói khát, mắt mũi trợn ngược, lục nồi cơm nguội nhai bằng hết…
Tôi cứng bóng vía, nên tôi biết mình cần xoay chuyển thế nào cho hoà đồng giữa hai cõi giới. Cũng thấy, chưa bao giờ người ta đi lễ nhiều như bây giờ. Thôi, thì cả già trẻ trai gái, người người chen nhau, nhất là các dịp mấy tháng đầu năm. Các cơ quan còn tổ chức đi cả đoàn, cả hội. Hình như người ta ai cũng có một nỗi niềm giấu kín, muốn tìm nơi an ủi, nương náu. Lại nữa, phú qúi sinh lễ nghĩa cũng nhiều.
Tôi hạnh phúc vì tôi được gặp Cô. Bạn tôi, sau khi tỉnh cơn nhập hồn, không nhớ một chút gì về những câu nói trong đêm. Tôi ôm lời Cô về cất trong hoài niệm.
Hôm sau, tôi lên điện xem vài người đội bát nhang. Hương khói nghi ngút trên ban, họ đang thành tâm chuẩn bị vào đàn lễ. Ngoài cửa có một mâm cỗ cúng chúng sinh.
Bỗng trên ban có một chiếc đĩa đựng quả cau và lá trầu rơi xuống, mặc dù không hề bị đặt lệch. Nghe có tiếng nói từ trên vọng xuống, không hẳn đã là mơ hồ:
- Trong đám chúng sinh có người già... mang trầu cau biếu họ, ngoài ấy thiếu!
Cõi tâm linh nhắc: đấy là tiếng của Mẫu.
Nhìn ra cửa, thấy thiếu đĩa trầu cau thật. Lại thấy đám chúng sinh khoảng chục người đang quanh quẩn bên mâm cúng ngoài cửa, như trong khói sương, vừa mờ vừa tỏ, một vong đàn ông, ôm trái tim bằng giấy treo lủng lẳng trước ngực, có bà già, tóc bạc trắng, có lẽ muốn xơi trầu; vài vong khác xúm xít ngó vào ban trong nhà như chầu mồm. Tôi bình tĩnh nói, vừa cứng rắn, vừa như dỗ dành:
- Ngồi ngoài ấy, không được vào đây, các thứ bảo ban mà chia nhau, đừng tranh giành, gây lộn.
Lát sau… nhìn ra, thấy đám chúng sinh biến hết cả. Trong điện, thủ nhang vẫn đang cùng mọi người khấn lễ.
Tôi quen với cả những chuyện tâm linh, ma quái hay huyễn hoặc rồi, tôi chỉ sợ, sợ Người, chứ không sợ Ma.
Cũng lạ, thỉnh thoảng, tuyến tùng quả hoặc giác quan thứ sáu của tôi hé mở, tôi nhìn và mơ thấy cả mặt những kẻ luôn tìm cách chơi xấu tôi, hoặc một vài mối tình chết yểu đi theo chơi bẩn, trả thù và đòi nợ. Rồi cũng thấy những mối tình lặng lẽ, theo bên tôi như một một kỷ niệm đẹp, không đòi Ân - Oán, tôi vẫn thầm cảm ơn và cầu chúc hạnh phúc cho họ.
Cõi này, tôi chỉ là kẻ sống bợ đỡ, tôi không chấp nhận những điều mà lẽ thường phải thế.
Thiên, địa, nhân. Dấu vết ái ân cũng gói trong một trò làm tình, hoặc duy trì nòi giống.
Nếu chỉ có thú vui thân xác không thôi thì không thể đạt đến khoái cảm tột cùng được. Không gian ba hay bốn chiều cũng không làm gì là ngạc nhiên cả vì nó phải thế, tầm thường về một giấc trong đời.
Là một kẻ bơ vơ Ái Tình, nên tôi có khá nhiều cái mà người đời gọi là Cuộc Tình.
Cuộc tình giống như lúc đói, cần một thứ cho vào bụng, ăn xong rồi, thì lại bị đầy, và phải tìm nơi thải.
Nên khi yêu, tôi chỉ luôn nhắm mắt và tưởng tượng.
Nắm cỏ Trời, đã nắm trong tay cũng đừng nên tò mò, đừng bao giờ mở ra, vì mở ra, cỏ Hồng sẽ biến thành cỏ Xanh. Cỏ Xanh...
ĐHàMy.
Trăng tà ngã xuống chắp tay vái trời
Lạc miền ký ức em ơi!
Tình riêng bỏ lại với lời nỉ non
Vượt qua những giới hạn, hơn cả sự táo bạo, và dù đâu đó còn có sự..
Vượt qua những giới hạn, hơn cả sự táo bạo, và dù đâu đó còn có sự chưa nhuần nhuyễn nhưng chị đã làm được điều tuyệt đối ấy.
Một tâm hồn đẹp. ........... một cơ thể đẹp nữa.
Quyến rũ to. lấy gì đựng cho hết !