BIỂN ƠI
Đặng
Hà My
Khi đêm nay chỉ còn mình em rùng mình trước trùng khơi nặng
nề muối mặn
Khi biển đang phồng rát nỗi đau đàn bà bụng mang dạ chửa
Khi biển thét gào vì
không thể cho ra đời một tình yêu muôn đời ấp ủ
Khi biển biết mình chỉ là biển
Biển ơi
Em chơi vơi trong tiếng rì rào từ sâu lặng cung hồn
Em lang thang ngó chân trời trước mặt nơi giấu thăm thẳm đáy
hoàng hôn
Em xanh ngát màu rêu tự mắc trên đôi mắt biển đang buồn
Như em về đây
Về đây với biển bởi tình yêu muôn thưở
Đôi khi dối lòng
Quay mặt làm ngơ
Đôi khi dối lòng
Tan nát ngàn thơ
Đôi khi dối lòng
Để nước mắt tung tràn lên những dòng trắng não nề cơn khát
bỏng
Sao không là mềm mại như bờ môi thắm huyết san hô
Sao không là cọng rong rung rinh như lá cỏ
Sao không là chiểu dâng đầy lên vòng tay cuồng nhiệt
miên man chờ đợi
Là thiết tha như mỗi lần em tới
Là đắm say trên ngực vun lên những nụ hôn dài
Là nghe trùng dương muôn đời vẫn hát
Yêu Em
Yêu Em
Yêu Em
Đến lúc không còn vị mặn nữa
Biển ơi
ĐHM, Mũi Né tháng
7.2015