LISA DEL GIOCONDO
Truyện: Đặng Hà My
Người đàn bà trong ảnh đó đã giữ tôi lại, ngay khi
bước chân vào một phòng ks nhỏ nằm trên đường Bùi Viện. Bà ta vẫn tư
thế ngồi bình thản hàng trăm năm rồi, cặp mắt hoang xa và đôi tay quí
tộc.
Đêm đầu tiên, một mình nằm hai chiếc giường trải nệm
trắng muốt, thấy chống chếnh từ chiếc giường còn thừa.
Tôi thu mình vào một góc giường, thế kỷ có vẻ chật
hẹp đi một chút, nhìn sang bên cạnh vẫn một khoảng trống mênh mông,
có lẽ là tâm hồn nơi ấy.
Nghe nốt bản nhạc từ laptop, tôi trôi vào giấc ngủ…
Chừng lát sau bỗng nhiên bị bóng đè, tôi cố cựa
mình và hét thật to, nhưng lại chìm xuống, như có ai kéo tôi vào một
không gian khác, tôi lại cố hét lên, cố vùng vẫy…
Rồi thì tôi cũng chiến
thắng và ngồi bật dậy.
Máy lạnh 27 độ, không khí rất dễ chịu, tôi bật đèn
trong phòng vệ sinh để ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra. Nhớ cái cậu Harry
Potter cũng hay niệm là chú: úm ba la tống đi con chuột gì đó.
Còn tôi lẩm bẩm:
án ma ni bat minh hồng, câu này ngày trước anh họ tôi dạy mỗi khi gặp
sự cố gì đó về tâm linh.
Đêm thật khuya, thật tĩnh lặng.
Lúc này tôi chỉ
muốn xách vali chạy thẳng qua ks kế bên sát đường phố, nhưng rồi chợt
bình tâm lại, có ý tưởng thú vị len vào.
Tôi xoay lưng về
phía bức ảnh và cũng quên đi người đàn bà trong ảnh. Tôi sẽ ở
lại căn phòng này để xem thế nào. Sau đó tất cả thật thư thái, tôi
ngủ ngon lành.
Hai ngày sau cũng vậy, tối qua còn ghé tai ông chủ
nhà thưa chuyện bóng đè hôm trước, ông bảo có ai kêu gì bao giờ đâu.
Kể ra hỏi cũng bằng thừa, nhà của họ.
Nhưng thôi kệ, tôi bắt đầu thấy yên tâm, và mỗi ngày
chợt thấy bà ta gần gũi hơn.
Sáng nay thì tôi ngồi trên giường và nhìn thẳng vào
bà ấy, tôi cũng quên đi bà ta chính là Lisa del Giocondo thân thiện như
không phải con người xa từ thế kỷ ấy.
Thỉnh thoảng tôi nhớ tới một dòng sông rất xanh, một
bãi cỏ mướt như nhung, một buổi hoàng hôn vàng óng ánh sắc nâu. Con
chim hồng hạc đang nhón chân đi bên hồ nước trong tòa lâu đài cổ.
Những cái gì ưu tư và mộng mị luôn tìm tâm hồn tôi để du hí.
Những bóng người trở nên xa vời, những bon chen chợt
không là thế giới của tôi.
Mảnh đất này chợt gần gũi khi mình biết hòa đồng,
hoặc khi mình trốn vào một góc riêng lại thấy nó ấm cúng lạ. Điều
này từ trước không có trong tôi.
Mỗi khi về Việt Nam tôi thường ghé qua Sài Gòn, có
lúc làm việc xong lên thẳng taxi ra sân bay về Hà Nội, thậm chí không
dừng lại bất cứ khuôn mặt nào cả, tất cả cứ trôi đi như những hòn
bi nước trên phiến lá trơn.
Có lúc tôi lặng ngồi và nghĩ về người phía Hà
Nội, tất cả giờ đây không phải tất cả là người Hà Nội.
Tôi ngồi nghe cả
những âm điệu hỗn tạp đổ bên khung cửa sổ Sài Gòn, lấy một mức độ
để so sánh, cho dù là đâu đâu cũng cần thanh lọc.
Cái bóng cổ xưa đến cổ lỗ của Hà Nội, cái lung
linh ồn ào của Sài Gòn pha trộn.
Chú ý nhất, nổi bật nhất là người đông đến nghẹt
thở từ ngã ba ngã bảy giờ tan tầm, những chiếc mũ xe máy làm cho
người hình dung đám rô bốt đang hàng ngày nhân giống thêm để xuất
hiện thêm nhiều xe máy và nhiều mũ.
Người ta thường
thua cuộc vì không chịu được cô đơn, người ta muốn đóng chập những
thân xác và tâm hồn vào nhau, cuộc đời đôi khi vẫn chập dòng, như đốm
lửa tóe lên trời, người nhiều vô vàn, tri kỷ hiếm hoi.
Buổi tối lững thững đi bộ rồi quên lối rẽ, gặp bác
xe ôm hỏi:
- Bác ơi về Bùi Viện rẽ lối nào?
Bác ấy nhìn tôi rồi bảo:
- Hỏi chi lạ vậy, chả thưa gửi gì, có biết cũng
không chỉ.
Tôi cũng lạ, vậy thưa thế nào nhỉ, đành mang tiếng
và chẳng thèm thanh minh. Tôi đứng ngó lơ ra phố một lát rồi quay
lại, nhìn thẳng vào nhà bác xe ôm rồi nói dõng dạc:
- Dạ, kính thưa, con xin cảm ơn bác, cảm ơn bác ạ,
chúc bác một buổi tối an lành.
Tôi lại còn lấy hai tay lạy lạy giống người Nhật
làm bác kia ngơ ngác tưởng tôi chào ai.
Chợt nhìn thấy một bà già bên hè phố, câu thơ vụt ra:
Người đàn bà bên lề đường ngồi xâu chuỗi hoa nhài
Hương thơm tỏa ra khắp phố
Như thiên nga têm nỗi nềm trắng muốt
Nụ cười vừa một góc chiều phai
Sóng lăn tăn trong giấc mơ
Mùa hạ…
Và tôi, như thấy bóng mình đang trôi trên những giàn
hoa giấy từ phía thinh không lặng như tờ.
Về ks, người đàn bà vẫn im lặng trong phòng.
Bà ấy cũng độc
thân bao thế kỷ rồi, sự nổi trội từ cặp mắt, khóe miệng, vầng
trán, đôi tay, mặc dù rất nhiều nơi người ta treo hình của bà, bà ta
còn được bao nhiêu sự sủng ái của đám thiên hạ đông nghìn nghịt, vậy
mà vẫn cô đơn từ hàng trăm năm.
Rồi đúc kết, tôi lại thấy bà ấy thực sự mãn nguyện
như vừa tu xong một bình sữa và diễu cợt nhìn ông họa sĩ, thế thôi.
Sài Gòn tháng sáu. 2014