Chuyến bay 45 phút (truyện kịch ngắn)
(1)
Phần đối thoại dấu dương là nam, dấu âm là nữ. Nhá:
(-;+)
Mợ ngồi cạnh hắn, một thầy tu hẳn hoi, rõ ràng thằng của thế kỷ 21.
Mợ ngồi cạnh hắn, một thầy tu hẳn hoi, rõ ràng thằng của thế kỷ 21.
Máy
bay chòng chành, vút lên không trung, cặp kính trong suốt nhưng bên trong
chắc là đục ngầu. Có lẽ hắn yêu. Hắn chõ mõm sang: - Này, mợ tên
gì
Hỏi
thế cũng hỏi, đừng giống họ nhà dấu ngã nhé, đây chỉ có dấu nặng,
nặng như chì. Kẽm hóa từ khi đô thị hóa rồi. Mợ đáp nhấm
nhẳn:
- Có chữ y cuối
cùng.
+ Cứ
úp mở, y… iêu, yêu? Đau cả mồm, trời bung biêng
nhỉ
- Chả
ăn nhập, do máy bay đấy!
+ Là
tớ bảo tớ chứ không nói trời
-Thì
nói mẹ nó ra cho lành, dạo nhạc mãi…
+ Ờ
nhỉ, thế quê đâu lạc tới chốn này?
- Đây
chả phải bò lạc, quê à, Dâm
Đàm.
+ Ra từ thời Lý cơ
đấy.
Mợ nguýt:
- Chứ lại
không.
+ Khác biệt
nhỉ?
Mợ
xòe tay, mắt hắn trong suốt, thầy tu mà, nhìn vậy nhưng không phải
vậy.
+ Thế sờ cái được không?
- Nỡm,
cho xem thứ ngón một thôi nhé!
+ Ngón
một tớ cũng có, mụ xòe mẹ cả bàn ra cho
nhờ…
- Là
cho thử một chân vào á, rồi sao?
+ Rồi
thì…hậu hiện đại sẽ luôn tùy thuộc vào phả hệ hoặc kiểu duy trì
cành, ngọn…
Mợ cười cười, nũng
phết:
- Hay
thôi, trên máy bay ai lại làm thế, này...tớ cho xem lườn eo lành hơn,
chỗ ấy người ta vẫn hay viết văn đấy.
Thầy
nhanh hơn điện giật, lấy một ngón tay thọc nhẹ vào eo, mợ lừ lừ ngó
trước ngó sau, nghĩ bụng: “thằng thầy này chắc lên núi chăn loài 4
chân nhiều hay sao mà tay như gậy lùa vào hông vật thế
hử„
Thể
tích sông trũng xuống thành hình nhọn đâm vào ven bờ.
Thầy
lần tiếp lên, rồi mò xuống…
+ Này sao bị bầm tím
thế?
- Giời cắn!
+ Cứ
như bị lật xe, có đau không, xoa cho hết nhé…
-
Khiếp, buồn chết được, xoa chỗ nào chả xoa, cứ lườn
mãi…
+ Ô…thế hay… muốn
trườn?
- Minh triết
nhỉ!
Mợ
chớp mắt, mi rợp, đâm tua tủa, nhọn tí nữa có khi rách bầu
trời:
- Thông
mẹ gì đâu, con cái lúc động đấy, chả thích cái kiểu vờ
vịt, yêu kiều với chả thướt tha, cứ toạc một phát, ai chả như
ai!
Má
thầy động đậy, thầy này giống thầy bói tẹo,
phán:
+ Khiếp nhỉ, Hà Thành có khác, ăn
nói đầy nét thanh lịch.
- Chứ
lại không, ngày xưa cụ tổ 3 đời dạy vua cơ
đấy!
+ Chắc mợ
nổ?
- Tin thì tin, chả
tin thì thôi. Muốn tin nữa thì cứ nhìn vóc,
dáng, tính cách, nhất là lườn ấy...
Thầy ngó, mắt
dài ngoẵng, mặt hình chóp...hít hà...ừ có thấy mùi hoa nhài, nhưng
hình như cũng có cả mùi phân trâu khô.
Thầy
nổi máu thương cảm, nghĩ ngợi...
-----------------------------------
Ngẫn:
(2)
Nội Bài rồi. Có ông bác tóc húi cua ra đón thầy,
thì thầm bí mật. Thời này có gì mà bí mật. Mợ lườm
lườm...Ông bác cười, mắt sâu và tinh lắm...mợ đọc vị, có
lẽ là cá rồi. Cho nhờ xe, khoái thế. Ẩn thầy lên ghế trên, mợ xuống
ghế dưới có cả băng dài, chả lo tranh chấp.
Chuẩn bị trèo
vào xe thì có cái tay ngoắc vào tay mợ, nhận ra người
quen:
- Ối
giời ơi, lão Sáng, bay đâu đấy?
+ Sang
Giẹc đây.
- Thế
về bao giờ?
+ Về
3 tháng rồi, hôm nay qua lại bên ấy!
-
Thế mà chả hẹn
nhau một câu nhỉ.
+ Hẹn sao được, có cậu em bên nhà (Vnam) đi sang
Đức họp, nó xách cổ về chơi. Chả kịp gọi cho
ai.
- Chắc thằng cậu em ấy nó to nên nó làm được
thế?
Lão Sáng đần cả mặt, chả biết to bé là sao,
trước khi chia tay, bảo:
+ May quá, ra sân bay tí nữa tắc đường, hôm nay trên
đường cứ thấy họ chở một cậu bé nào đi khắp phố, chỗ nào cũng
thấy...
Há há há...mợ cười lăn
lộn:
- Giời ơi là giời, ngày Phật Đản, họ rước tượng
Phật Thích Ca hồi nhỏ, hôm nay 14.4 âm...
+ Hơ, thế à, giờ cứ âm teo là sao? Mặt lão Sáng
đuột ra, ngẫn thật, kiều ngẫn mà lị.
Mợ xoa đầu
lão:
-
Thôi, check đi,
kẻo lại muộn, vào phòng cách ly là quay trở về
công nghệ hóa nhé.
Qua đấy là cộng, về ta là trừ, sự đổi bóng âm dương thế nó mới hòa
hợp, nhất là với những kẻ xa xứ như chúng ta.
Lão ngẫn mặt, con
này láo nhỉ, dám xoa đầu một tiến sĩ, một giáo sư nổi tiếng trong
làng ngoại bang Đức cơ à.
(còn tiếp) Đặng Hà My
HN.
Tháng tư 2012
Đã có kịch, truyện; lại có cả truyện kịch?
- là âm (nữ)
Thế cùng lúc viết +- (tức âm dương cùng một chỗ) là giao hưởng hợp âm ah? Mà nếu vậy thì từ này viết tắt hay rút gọn lại nó cũng hay lắm
Có nhiều chuyện kể phục tài Hà Mi
- Thôi, check đi, kẻo lại muộn, vào phòng cách ly là quay trở về công nghệ hóa nhé. Qua đấy là cộng, về ta la..
- Thôi, check đi, kẻo lại muộn, vào phòng cách ly là quay trở về công nghệ hóa nhé. Qua đấy là cộng, về ta là trừ, sự đổi bóng âm dương thế nó mới hòa hợp, nhất là với những kẻ xa xứ như chúng ta
--------
anh là kỹ sư già roài đọc truyện này chỉ tiếc không học lên tiến sĩ để được có người xoa đầu
Mà này, thích cái ảnh chống đẩy miệng giếng cơ . Vì nó rất đẹp. rất điêu và đểu đểu .....