CÕI TÌNH- HAI LÁ THƯ - Đặng Hà My, bài đã
đăng Tạp chí Da Màu


CÕI TÌNH CHỊ
(Tặng
chị)
Đấy
là thiên hạ họ cứ thích nói và viết về hai giới tính trái
khoáy.
Đàn
bà ngồi, và đàn ông thì đứng. Rõ như mặt trời rồi mà cứ loanh quanh
đi tìm cái cọc đời thi nhau cùng bám vào, rong rêu phủ kín mà trăm năm
mà dường như cũng thành sương khói.
Chị
yêu một người. Người ấy không còn hiện hữu trên cõi tạm đã hơn ba trăm
sáu mươi lăm ngày. Bông hoa Hướng Dương bỗng chốc ngoảnh về phía trăng
đêm, mặt nước hồ xao động, mà sao tên của chị lại biểu trưng của nước
để một đời nổi chìm với những cơn sóng đồng vọng mang âm hưởng của
loài linh dương đêm?
Chị
đang hình dung những điều ao ước từ vầng trăng kia, vầng trăng hoàn
toàn vô tình và ủy mị, nó sẽ làm cho bóng chị gầy hơn, buồn
hơn.
Có
thể một ngày nào đó, bỗng giây phút em buông lơi tay chị, chị sẽ nhìn
thấy rặt những cái cẳng dài khoe sự hào nhoáng bên những đại gia
đứng giữa đám đông nhoẻn cười, họ cùng thả một dàn ngụy biện khi có
những tâm vong lang thang chẳng khác gì mợ Hằng Nga không mặc yếm chạy
lông nhông trên cung trăng nhạt-lạnh.
Mai ta
dung dăng lên mặt trời, rồi cũng cởi tung xiêm y vứt vào lò lửa hầm
hập để nướng và đốt cháy chút yêu đương nhân thế như những Barbecue mà
thôi.
Trời
cho chị quả tim yêu, thì cũng sẽ cho chị trái cấm lạnh. Những trái
cấm càng lâu năm càng sắt lại. Như bờ môi những người yêu nhau cùng
đoạn tuyệt trong cơn dông bão, sẽ chảy ròng ra một thứ nước nhờ nhờ,
người ta gọi là huyết thanh.
Chị
bảo là em đang hạnh phúc?
Chị
à, hạnh phúc vầng trăng tháng chín, chín nhân chín tám mươi mốt. Là
Chị, cũng là Em.
Đừng
đa đoan cũng chín bến, bến nào không bị trâu đầm? Thôi thì cùng mang
nét Tam Đa tự tình với đám hoa lá với trăng sao. Ngày ta ngây ngất
trong màu mây tím sà xuống cùng mảng lá nâu vàng và hồng rực của khu
vườn toàn hoa hồng dại L'hay les
Roses cùng những
huyền thoại thánh thiện và kiêu hãnh mới đủ cho ai đó kịp viết một
điều gì đó thật người, thật bí ẩn, thật liêu
trai.
Nhưng
cũng có thể, chui vào một bụi chuối già ngồi rình chờ hàm răng đen
nham nhở khi nàng Thị Nở mươi tám đang cười hềnh hệch vào cái màu
miệng của thiên hạ, cái giống nhà Thị thì biết làm sao là mình đẹp
cỡ nào, biết làm sao muôn hình thể trạng: Đẹp bẩn; Xấu
duyên!
Đêm qua
mơ thấy chị khóc, chị hóa vàng cho một con
người:
Hóa vàng trong những giấc
mơ
Một chiều lang thang phố
lạnh
Hạnh phúc bay theo mùa
khấn
Một trần, một đạo, một nàng
thơ
Cuộc
đời cứ một mắt nhắm, một mắt mở là sống ổn nhất. Nhắm hết thì
chả thấy gì, mở hết thì đau…
Khóc,
là lúc nước đang làm nhiệm vụ tẩy rửa các vết hoen ố trên bầu
trời.
CÕI TÌNH EM
(Tặng em )
Đặng Hà My
Câu hỏi nào cũng bao gồm đều không
thể hỏi.
Em có
muốn tôi viết về em không? Tôi đã từng đọc những câu chuyện cảm động
rớt nước mắt, những câu chuyện tình lãng mạn, những câu chuyện lãng
xẹt…Thi thoảng xem vài đoạn người ta nói về triết học, người xây cũng
nhiều mà người phá cũng lắm. Những điều trừu tượng dễ làm cho con
người được thể lạm dụng đào bới để thỏa sức phiêu du hoành hành trên
mảnh đất bao la rặt những dấu chấm phẩy và xóa tẩy.
Nhưng
em ạ, tôi và em sẽ rất nhẹ nhàng thôi, tôi viết về chúng ta: chẳng
buồn chẳng vui, chẳng hay ho, chẳng nhàm chán, nhưng tôi cũng cố gắng
không khô cứng như sỏi đá, tuy nhiên có thể tôi bất lực vì không làm
cách nào mang tới cho em chỉ có sữa bò tươi hay mật ong nguyên
chất.
Chúng
mình cứ chờ đợi những điều không thể chờ đợi, như những điều chưa
nắm bắt được lại chính là hạnh phúc!
Tôi và
em, con người bằng xương thịt đây này. Em ăn cơm và uống nước, rồi cũng
thải những cặn bã như tôi. Em cũng biết run lên vì buổi chiều qua bị
mẹ mắng hay bị bạn bè quở trách. Rồi cũng đam mê một vòng tay hay
thân thể ấm nồng bởi sự cuốn hút tâm linh lạ kỳ, cũng thèm muốn một
thế giới đa tạp và tò mò về chúng chẳng khác gì
tôi.
Em đã nghe thấy gió hát chưa? Tôi
vẫn thường nghe chúng, nhất là những đêm băng tuyết trắng lạnh, (tôi
chẳng dám so sánh với cái giá buốt của tâm hồn), ngồi trong xe hơi và
nhìn ra cánh đồng hoang mênh mông một màu bàng bạc, nghe thấy gió hát
rao bài ca muôn thưở hun hút tê dại.
Hoặc tôi cũng vẫn thường nghe cỏ cây
hát, bản thánh thi ca chia ly vào mùa thu khi lá trút xuống như chối
bỏ những lời kêu gào của đau khổ, còn mùa đông thì vẫn tới sẵn sàng
làm héo quắt những chiếc lá tội nghiệp.
Tôi
cũng không biết như vậy là thế giới còn tồn tại hay chuẩn bị cho một
cuộc lột xác chuyển kiếp.
Đôi khi tôi cảm thấy sụp đổ vì những
suy nghĩ không đồng nhất với tính cách của tôi. Tôi đang lừa dối chính
mình, bởi tôi đã nghe ai đó nói: “Băng từ nước mà ra nhưng lạnh hơn
nước„.
Tôi và
em từ đâu ra mà sao thấy lạnh lẽo giữa ba sinh?
Tôi cũng ao ước chúng ta có phút nào
đó hòa vào nhau như những thực thể hữu cơ và vô cơ, có
thể cả hữu và vô hình như một sự đồng thuận ngầm giữa em và tôi khi
chúng mình dắt tay nhau dạo quanh hồ đêm ấy.
Em biết đấy, cái hồ đó, tôi luôn bị
ám ảnh trong ký ức vang bóng cả thực lẫn ảo. Tôi thích đi dạo một
mình trong đêm sương tịch mịch, thích nghe tiếng sóng réo rắt từ mái
chèo khuya động tới tận cõi trăng tơ, muốn rình một cánh sâm cầm thấp
thoáng xuất hiện giữa lung linh huyễn hoặc của tản sen mùa thu. Rồi
chạy chân trần lên miếu Hai Cô thắp một vài nén nhang, và bay lên Phủ
Tây Hồ nhìn những búp khói cuốn quýt trên mái ngói cong cong huyền bí
nơi cửa Ngài.
Nhưng rồi tôi cũng vẫn bị kéo tụt
về đời thực tại với cái bon chen của bát phở, nghĩa là tôi chỉ cô
đơn chứ chưa cô độc.
Bà
hàng phở tả cảnh huyền diệu xuất hiện từ âu nước lèo, nước phở bò
luôn trong và màu hổ phách, phải có đầy đủ mùi vị thảo quả hay chút
hương quế, thịt bò phải mềm, gân ra gân, tái ra tái, vài sợi gừng lẩn
quất và chút hành hoa rắc nhẹ như những bông hoa phủ trên đầu cô dâu
là ok.
Câu kết luận của bà ấy là: Dù phở gà hay phở bò thì nước
dùng cũng phải trong!
Cái triết lý nhân sinh tuyệt vời là ở chỗ ấy em
ạ.
Thế
là chúng ta ăn ngon miệng, mà ngon miệng thì chúng ta thấy sướng,
chúng ta có sức thoải mái yêu nhau và chúng ta…thoải mái săm
soi và cãi lộn như cái thời còn tranh cãi về trái đất hình gì.
Mặc dù khoa học nói trái đất hình
tròn nhưng truyền thuyết Việt ta bảo: trời tròn đất vuông.
Giống
như mấy nhà văn hư cấu những chuyện lịch sử cứ như họ đẻ ra lịch sử
không bằng. Rồi thì qùi gối xem dải Ngân Hà, đẻ ra viễn cảnh Ngưu Lang
Chức Nữ với chùm tiên đồng mặc toàn áo trắng múa may quay cuồng,
đáng ra múa quạt thì hóa thành múa nón, đáng ra mặc váy thì lại đeo
bikini.
Chẳng
có gì là nực cười, bởi vì nó phải
thế.
Trên
lồng trời vô hạn định, mình là ếch nên chẳng biết trời có tròn thật
hay không? nhưng quả đất có lẽ… vuông thật!
Tại chị chót mê bánh chưng xanh bọc
lá chuối, lá của xứ nhiệt đới vừa to vừa dài rộng đến lạ lùng,
nếu em không tin lời chị nói có nghĩa em đang phản khoa học, và chị
cũng sẽ ác cảm với tất cả những kẻ̉ nào bên phái giới của
em.
(Sức khỏe là trên hết. Ai lại lãng
đãng ngồi làm thơ mơ thổi sáo bây giờ. Hình như bà bán phở vẫn đang
băm thái những nhát hành một cách điệu nghệ và miệt mài cho sự phát
triển vẹn toàn của đồng loại).
Thì việc ấy đã từng xảy ra từ bốn ngàn năm trước rồi. Cái
tồn tại hay không tồn tại của sự vật cũng chẳng mấy tác dụng khi
liên tiếp có cuộc giao thương cái bản ngã trần trụi rầm rộ trong thế
kỷ này. Tôi chỉ biết rằng tôi và em đã lách mũi dao lý trí để
đồng cảm về những điều vô giới hạn ấy.
Em
bảo: -chỉ cần nắm tay đi bên chị, cùng lắng nghe những nỗi niềm rung
cảm riêng tư, âu cũng là hạnh phúc.
Chị
cười: “- hạnh phúc của em giản đơn như và mỏng tanh như sương. Còn chị,
chắc là như khói thôi„.
Em thánh thiện bảo: “- chị ơi, em không
hiểu sao chị có một điều rất lạ.. „
Chị
hơi nheo mắt nhìn em, em nói tiếp: “- ở cạnh chị mà sao thấy xa vời „.
Rồi em
dúi vào tay chị cuốn sách có bìa màu đỏ. Chị bảo chị chưa có thời
gian đọc, em nói như nài nỉ: -Chị đọc đi, chị sẽ thấy rất tuyệt
đấy!
Cuối
cùng rồi em cũng thuyết phục được cái tính lười đọc của chị. Truyện
thật hay, nhưng có lẽ chị ấn tượng nhất với cảnh hai người con gái
cuốn vào nhau cùng đạt đến cảnh giới vô cùng thánh thiện và rất gợi
tình của họ.
Bỗng
thấy tội nghiệp cho thân/ phận.
Em ạ, tất nhiên là mai kia em đi lấy
chồng, chị sẽ mừng. Nhưng lại chột dạ khi em bảo: “- không biết liệu
em có sống với người ấy lâu dài được hay không?
„
Chị bảo: - em cứ làm theo những gì em
muốn, bây giờ em còn quá ngây thơ và trong sáng, mặc dù em đang làm cố
làm thành một bà cụ chứng tỏ mình thật già.
Vậy
mà trong bụng chị lộn tùng phèo với ý nghĩ: “ - Trên đời có gì là
hoàn hảo đâu em. Cuộc hôn nhân nào lúc đầu cũng tròn vành vạnh như
mặt trời, sau đó tất cả đều thề rằng mặt trời làm lòa mắt và
quyết tâm đi tìm mặt trăng, thấy mặt trăng rồi thì lại kêu lên phát
khiếp rằng chính những khi trăng khuyết giống chiếc liềm đâm chọc và
xé rách nát cuộc đời của họ. „
Em cứ đi lấy chồng đi, và đừng lo lắng gì
cả.
Tình đã cho, không
lấy lại bao giờ, nt Xuân Diệu
viết như thế. Còn chị nghĩ, có đòi lại được đâu mà lấy, mà có đòi
được thì chắc gì đã có ai dám nhận lại. Thành rác hết, rác ni-lông
em ạ, thứ rác chôn cả trăm năm sau nó cũng chẳng tiêu hủy
nổi.
Ờ, đâu
đó có lần người ta (hình như) đòi được một rổ tình ái mang
dâng cho chị. Của đáng tội, tính chị cả nể, thế là cơ sự nó cứ
biến hóa như phiên bản của màu xanh từ màu chàm mà ra, nhưng
lại xanh hơn chàm.
Rõ khỉ!
Hai chị em mình đang đi dưới trời mưa, những hạt mưa tí tách lâm
râm rơi xuống tóc, giá có hạt giống gieo lên chắc chắn sẽ nẩy mầm vì
hai cái đầu bù xù ẩm ướt. Chị thấy mát lạnh bên cạnh em.
Đôi lúc em nhìn chị với cặp mắt vừa
tinh khôi, tinh nghịch và âu yếm. Thỉnh thoảng em hỏi: “ – chị ơi, em
không hiểu sao có người lại như vậy?„
Chị biết ngay điều em hỏi rồi, trong
vườn hoang bao giờ chẳng có gai, rồi chúng ta bị gai đâm là chuyện
thường tình.
Nghe
này, có lần chị mặc váy tung tẩy đi bên bờ sông Mainz, lúc có “cơ sự
„ liền lén vào bụi cây ngồi thụp xuống, chả để ý, vậy là có mấy
cây lá han gần đó cứa ngay vào phần đùi non phía trên bỏng rát, nhưng
vẫn thấy may.
Suỵt,
em thấy đấy, mình vẫn được trời thương vì chính cái ngờ nghệch không
để ý của mình nên chỉ bị phía đó, chứ nếu xích lên một tẹo coi là
thành cơ sự rồi. Nhiều khi mình chú ý săm soi quá rồi lại ngã bổ
chửng vào đống lá đầy lông gai chứ chả chơi.
Lại nghe tiếng ếch hả? Kệ đi, mấy con
ếch đang muốn nhảy cẫng lên khỏi đáy, có lẽ chúng quên mất cái giếng
là nơi vừa nhất để cho chúng ẩn nấp, trời thương chúng nên dù có cố
chúng cũng không nhảy lên nổi, e chúng mà lên rồi có lẽ cũng bị lũ
mèo rừng vồ sạch.
Trò
đời như bịt mắt bắt dê em nhỉ. Bắt rồi mở, mở rồi thả. Thả lại
tìm, bắt…
Cuối
cùng, mình vẫn cứ bắt phải tay mình, đôi khi lùa vào một bàn tay
khác thì lại dường như đã có chủ.
Khó
thế nhỉ, có ai tu đến chín kiếp mười đời không chắc đã thành Phật
chưa?
Thôi thì em ạ. Nước không lạnh như băng, mặc dù băng chính là
nước. Và chúng ta là giống cái, giống cái sinh ra loài người, mà
loài người lại không phải toàn là giống cái.
Hay ta
lại trở về cạnh bà hàng phở, để còn tiếp tục duy trì cái người em
nhé, và vừa ăn vừa nghêu ngao:
Ta còn một mùa, để nhớ về
em
Liếp mê hồng hoang
dại
Con chuồn chuồn kim rất mỏng, áo thanh
thiên…
ĐHM -
Germany12.09.2012
Tỉ dụ:
"Cuộc đời cứ một mắt nhắm, một mắt mở là sống ổn nhất. Nhắm hết thì chả thấy gì, mở hết thì đau…"
Chúc mừng bạn khi viết ở thể nào cũng thành công, k..
Chúc mừng bạn khi viết ở thể nào cũng thành công, kiểu như - EM XINH EM MẶC ÁO NÀO CŨNG XINH.
Xin tặng HM một bài thơ nho nhỏ lấy từ cảm hứng NƯỚC VÀ BĂNG của bạn
-
2328
TRÁI TIM BĂNG GIÁ
Phạm Bá Chiểu
Nước thể lỏng khi thành băng thể rắn
Vẫn nước thôi, băng lạnh cứng hơn nhiều
*
Khi tình vỡ, tim ta thành băng giá
Lạnh vô cùng, nhưng rắn trước tình yêu!
Gì mà thù, mà nhớ... dai nhách thế hử? Ha Ha...
"Tặng chị": Có phải cái chị ra
"Tặng chị": Có phải cái chị ra mắt chung tản văn hôm nào đấy không? Eo ơi... thích quá!
2- hai truyện hả em? Hôn nhân như mặt trời, rồi như mặt trăng...nhóc như số cả ngàn tuổi rồi ấy nhỉ!
3- Ngắm em tôi, thế thôi.
@ Cá: dí hay gí hả Cá?