Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

Cuối năm kể chuyện BẾP NÚC

Chuyện trước mình quen một chàng dân phố Lý Nam Đế, bọn gái thầm vào tai: mụ giừ nhà ấy quái thai lắm, mình hỏi: mụ nào? mẹ già chứ mụ nào. Nghe như đấm vào tai, cái lũ con gái giờ cứ sểnh ra là dùng toàn danh từ solist cả.
Một bữa trời xanh lắm, mình vừa bay về, hắn cũng bay về theo, hắn thẽ thọt mời mình qua gia đình họ cho vui, nghĩ bụng, vui quái gì, chắc supe soi xem mấy gái tây về nó có đáng yêu theo kiểu gái phố cổ truyền thống không, ngại quái gì, xem mặt cũng được, phải tự tin chứ không còn khướt mới ế nhá, đầy ra.
Hôm đến mình mang theo một bó hoa màu trắng thơm ngát, hí hửng lắm, bước vào cửa nhà, chàng kia đi theo xách hộ mình cái túi, mình trịnh trọng đặt bó hoa lên bàn, mồm lí nhí, chả quen kiểu này bao giờ: Dạ, cháu có bó hoa biếu bác.
Bác ấy là người cán bộ cựu nên cũng rất lịch sự: ừ, cám ơn cháu chu đáo quá!
Nhìn bác ấy cũng nghiêm nghiêm chứ làm gì mà ghê như mấy đứa kia nó kháo.
Vừa lúc ấy thấy lao trong bếp ra hai bà chị, cũng lịch lắm: em vào đây, nấu cơm cho vui, hôm nay nhà chị có giỗ ông nội.
Phải nói họ gần gũi như chưa hề có cuộc chia ly, nào là dúi cho mình đủ thứ hành lá rau răm, nhặt nhặt rửa rửa. Mình cứ nín lặng làm, chả nói chả rằng, thỉnh thoảng liếc xem chàng kia biến đâu mà như dấu chấm lặng, điên hết tiết, ít ra cũng phải vào làm cùng hoặc động viên nhau vài câu. Thôi, để găm sang Đức trả thù vậy, bên này quân quyền họ đông như ong.
Rồi bữa ăn cũng dọn ra, sau khi lễ lạt xong thì cả nhà quây quần, mọi người nói cười khanh khách khen mình hiền, tử tế tử tiếc. Mũi mình cứ tẹt dí lại, quái gì mà khen trong bếp, khen anh hùng giữa chốn ba quân mới là chứ.
Cũng từ đó mình quen được mấy đứa cháu nhà ấy. Nó chưa biết mình là ai mà dám ghé tai động viên:
- Cháu biết thừa cô, nghe nói cô yêu đương nhiều nên kinh nghiệm, chỉ cho bọn cháu nhá!
Hô hô, thế mới biết trứng vịt lộn khôn hơn vịt trưởng thành.
Thực tế thì những mối tình của mình cho được vào túi du lịch thì cũng khơ khớ, nếu không dùng xe kéo mà xách tay chắc được vài mét là quị.
Mình hù chúng rằng giờ làm thơ đong hộ chúng bay thì ta phải xếp vào va li hay xe bò kéo chứ không có mà lật bố xuống đường, chúng híc híc ra chiều khoái lắm.
Lần sau mình đến chúng nó quầy lấy nhờ mình viết mấy câu lùa giai, hoặc đong đưa đêm nay em cô đơn…mình viết hộ nó: Anh yêu dấu, đêm nay những cơn gió về đùa trên mái phố, nhưng riêng em một góc nhỏ chỉ biết gọi tên anh!
Hoặc là: nếu mai này chỉ còn lại một mình, em nguyện giữ mãi trái tim anh nơi lồng ngực...
Thế là cái Hoa cái Chi nhảy tưng vỗ tay sung sướng, ừ đêm nay cho cu ấy mất ngủ, đêm mai ngủ đâu mặc bay, há há.
Đang nhăn nhở thì hai bà chị kia lại kéo tay: em vào hộ chị cái!
Lại vào, mấy đứa kia tiu nghỉu, hóa ra đẹp lòng người lớn khó gấp vạn lần làm đẹp lòng lũ choai, chúng nó chỉ thích yêu như lẽ thường. Mình cũng chịu thế chắc lần nữa sẽ quen, chứ chơi với ranh con sướng hơn hẳn.
Đúng là quá tam ba bận, tay bạn lại rước mình qua nhà, bảo là mọi người khen mình ngoan, hình thức trông cũng hấp diêm phết.
Hôm ấy nhà họ cũng đèn hoa sáng bóng, mình định lao vào bếp như nhẽ thường mặc dù lòng ấm ức vì muốn chơi với bọn ranh kia.
Tự dưng bà mẹ nhà ấy đon đả bảo:
- Hôm nay không cần vào bếp con ạ.
Đến hết bữa ăn mình bê đồ vào bếp và xin chân rửa bát thì bà chị ngăn lại: để đó đi em, cứ để đó ra ngoài uống nước.
Lạ lạ sao nhà này hôm nay tử tế với khách thế, chứ ai lại mất lịch sự như mấy hôm trước sao đành. Chắc giời thương Tấm bị nhặt thóc đây mà.
Lúc về, cái Chi kéo áo ra lại dụ mình viết cho nó mấy câu mùi mẫn. Mình bảo nó: dạo này ta rảnh quá, tự dưng chả phải làm gì, ăn xong ngồi xỉa hết lọ tăm, ruồi bay chả thèm đuổi. Nó lào thào:
- Gớm cô ạ, bà cháu khiếp lắm. Hôm nọ bà rít lên bảo không cho cái bọn tây tầu về nó vào bếp, chúng nó bẩn như ma, rửa rau thì ngoắng cái đã xong, rửa bát thì còn nguyên bọt đã úp vào rổ.
Ôi, thần tình, hóa ra bà ấy nhìn ra cái điều ấy, là vì bên này rau họ ăn chả cần rửa cũng không sao, nước rửa bát còn dính nguyên cũng chả ma nào chết, vì họ ngâm cứu hết rồi, bên mình là phải rửa vài nước.
Sau đó nó lại đế thêm:
-Mới lại bà bảo hình như cô bơm ngực, thấy cứ lồi tướng!
Rồi lại thêm:
- à, lần trước cô về bà cháu mang bó hoa quẳng luôn sọt rác!
Mình ức quá nhảy dựng lên, gọi ngay cái tên liền ông bạn ra:
- Này anh, sao mẹ anh lại vứt bó hoa của em đi thế hả?
Hắn chối bai bải, mình chuẩn bị hét lên, hắn đè người mình vào tường hổn hển:
- Giời ơi là giời, em mua phải hoa huệ!
- Thì sao, thơm thế còn gì.
- Hoa ấy người ta chỉ để phúng đám ma giời ạ.
- Thế bà ấy còn bảo bơm silicon nữa.
Hắn lầu bầu:
- Thì bà ấy có póp đâu mà biết.
Mình thua thật, nhưng hôm nọ mình cũng cho hắn một vố rồi, để hôm nào tiện kể.
Sau khi ở Việt Nam sang mình hí hửng qua cái Trinh chơi, vào bếp được ban sáng thì đến chiều nó bảo:
- Thôi, mụ đừng làm gì, cứ ngồi đó.
-Sao thế?
- Mụ rửa tốn nước bỏ xừ, rau cỏ bên này mà rửa bốn năm nước có mà nát toét hết cả rau.
Mình cười khừng khực trong cổ, nhưng mà giữ bí mật mãi đến bây giờ sắp hết năm mới tung ra bí quyết:
Ở Việt Nam rửa bát và hoa quả kiểu Đức, sang Đức lại làm ngược lại!
My, Germany 27.12.2014

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

GIàY



GIÀY
Đặng Hà My
Chẳng cần xỏ giày vào chân em đâu
Ngón chân trần đã đóng băng giữa trưa hè
Da thịt em, da thịt trái mùa
Em không phải Tấm ướm hài trên tay hoàng tử
Chẳng cần buộc dây giày như thế
Bởi rồi em cũng tụt ra thôi
Bàn tay xưa cũng khác bây giờ
Đâu cần nắn nót ngày tạm bợ
Thôi,
Chẳng cần đi giày cho em như thế
Cũng chẳng cần phải đánh thêm xi
Anh lúi húi tìm quái gì trong chiếc đế
Em chỉ cần chân đất
Em đi
 Deutschland 14.12.2014

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

NÀNG

Nàng lại mang rất nhiều cái khó vào cho bản thân, rồi chiều chiều tự ru ngủ mình bằng những lời lẽ quân phiệt với chúng bạn. 
Cả thế giới cũng đang ngọ nguậy thay quần lót từ lúc thành phố chia đôi bờ sáng tối. Chả để làm gì mấy cái mục ruỗng cứ rũ ra rồi ngồi hát thánh ca như những tiên đồng.
Là lạ, thói từ lọt lòng với bao đồng sàng dị mộng ra chiều khắc khoải. 
Đôi khi chửi tục, rủa thầm, mày nói mày nghe. Phần còn lại là phiền não mang tống hết vào cuộc truy hoan hào phóng.
 Thế là mây khói ra đi, âu còn lại mùa màng lẩn khuất, kính biếu cái sự bù trì chợt làm cho trí não thêm phần mệt mỏi.
Hôm qua quay lại nhìn nhau từ biệt, giọt nước mắt vừa kịp rưng rưng, bảo: 
-Cười đi nhé.
Câu ra lệnh đầy quyền lực như một phép màu mà thượng đế chắc chắn không thể nào làm hơn thế. Như người ta sẵn sàng muốn làm thay máu cả thế gian chỉ vì tình yêu thương vô bờ từ hai cá thể nhỏ nhoi.
Người ta cười, người khác hé mắt chiêm ngưỡng bỗng nhỏ lệ, thật là đầy đủ kim mộc thủy hỏa thổ hiến tặng sự khao khát còn ngân ngấn mãi chặng đường bay dài ngoằn nghèo sáng tối từ hai cực trái đất.
Đời vậy thôi, cứ đơn giản trồng cây chuối khi cần và êm ả ngồi tập thiền cho đến lúc tẩu hỏa. 

Rồi thánh thiện mủm mỉm ngó vào FB. 
FB sẽ làm cho người ta động kinh khi nhìn vào nó, có cả những tiếng rên rỉ từ mấy dòng khẩu dâm rất nhiều từ phái nữ và cười xòa, đố ai biết tại sao như thế. Phái đẹp giờ toàn ở thế chủ động với bao nhiêu trò công kích tận mũi kẻ đối phương như một trò tiêu khiển mong chiếm đoạt một cách lâm ly hào hùng trên từng cây số.
Nàng nghiêm túc quá hóa thành ngây ngô, điểm mặt anh hào chỉ tên toàn ngẩng lên trời cười ruồi, ngôn từ sáo rỗng, lấy tay lùa vào nách tự cù mình, đôi khi chọc phải thằng cu khác có máu buồn làm hắn cười sằng sặc và nàng cũng cười như đười ươi giữ ống. 
Thế mà lành, không hoa mỹ gì hết, ngày nay người ta đã cho phép Thị và Chí lên ngôi, dựng bao nhiêu là tượng, cái dân dã vẫn hớp hồn dân tộc làm nên cái độc lập muôn đời đời trong vùng quan cách.

Nàng, là nhân vật điểm chỉ câu hỏi cuối cùng về nhân sinh nằm ở đâu đó cá thể, biệt lập trên bầu trời phồn thực.
Thật êm ả, nàng đang yêu. 
Câu kết vậy thôi, đang hiện niệm trong cuộc đời say đắm ưu tư.
Và...
Có thể nói, từ khi em cởi chiếc váy hồng bỏ vào ngọn lửa, giọt mồ hôi chảy long tong trên vầng trán anh, mùa hè rừng rực trong khuôn viên thánh thể, những tiếng kêu vang như loài thú đi hoang.
Và...
Có thể nói, từ khi em phớt lờ những câu chuyện bỗ bã, vì cuộc đời còn đầy tính nhân bản, từ hôm chia xa lòng anh chìm đắm, có lẽ đó là tội khi yêu.
và...
Có thể nói, người với người sinh ra để yêu nhau, thì cũng đành tế nhị với những người ngoài cuộc, chỉ còn lúc là riêng tư hai đứa, em sẽ cho biết sự tột đỉnh của ngôn từ.
Có thể nói
Vườn hồng vẫn tỏa trên vòng tròn cổ tích, bởi chúng ta đang vượt nỗi thời gian.
 Ta thường ngoảnh lại trên giường 
Lang thang tìm bóng nhau từ mùi trầm hương em đốt...
                                                   25.11.2014

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

YÊU LẠI

Rồi có lúc sẽ yêu lại anh như ngày xưa
Em lặng lẽ hồi sinh chính mình trong tuyết
Anh đứng yên chờ phút này trong tuyệt thế
Từ lúc phôi, em quằn quại
Bật mầm

Em lại yêu như ngày xưa
Dù rất khó
Trái tim hồng bừng tỉnh giữa ngày xanh
Còn biết bao nhiêu cuộc tình không có màu hồng tự chui vào đám lá
Thu gom về cất
đợi ngàn sau
                               Germany tháng 12.2014

Đứa trẻ tình yêu

Anh sẽ giữ em lại từ cơn bão
Khi heo may đang tràn lên phố của chúng mình
Những hàng cây hôm nào ta đi dạo
Cứ cồn cào trên ngọn gió đêm



Ký ức của anh cũng là ký ức của em
Nên khoảng trống nào không phải là của hai đứa?
Đã hơn một lần nói lời chia tay, nhưng không thể
Khi bánh xe đã lăn qua định mệnh cuộc đời 

Anh dại khờ nông nổi sóng biển khơi
Em trùng dương xin dựng lòng biển dậy
Anh lạc lối vứt áo mùa đông ấy
Cơn mơ em sẽ ôm hết vào lòng

Cơn mơ bên cạnh những trái tim trống rỗng
Không thể dối được khi tình yêu là đứa trẻ
Nó sẽ ăn, ngủ, khóc và không thể dạy dỗ
Kể cả luôn bội ước có sao đâu

Nhưng chân trời có anh buổi ban đầu
Trong xa cách cứ thắp hồng như thế
Em
Không cần vẽ tô lòe loẹt
Em là em
Và
chỉ một em thôi

Và cả những cuộc tình ngắn như một hơi thở đã rồi
Hay dài hơn những dòng sông chia trăm ngàn nhánh rẽ
Em gom lại cho về đây hội tụ
Rót vào lòng Biển rộng

nơi Anh!
Germany tháng 12.2014

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Không đề ngắn

Bài 1

Con chim hót thật vang
Con hổ gầm thật to
Tiếng bom xé ngang trời
Làm sao ta yêu người

Lại không kêu lên được.
----- 
Bài 2

Mang trái tim gửi ra biển xanh
Biển trả lại bằng những cơn sóng trắng
Mang trái tim gửi vào bức tranh
Nét cọ không vẽ được gam màu lạ

Mang trái tim đặt lên phiến đá
Đá ngồi yên lặng thinh
Đành mang về đóng vào thanh gỗ
Gỗ âm thầm thầm nhận những lỗ đinh.
------
Bài 3

Hãy quay nghiêng nhìn em từ bếp
Đĩa chén run rẩy khi anh chạm tay vào
Những giọt nước rửa bát rơi xuống đùi em
Rồi anh cũng sẽ lau, em biết

Hãy quay nghiêng nhìn nhau từ bếp
Má em hồng lửa chạm phía sau lưng
Những cuộc viễn du từ ánh sáng tưng bừng
Ta chạm vào nhau như bữa ăn sáng tối

Bước khỏi cửa nhà va vào bao lầm lỗi
Nhưng người ta phải đợi khi trở về
Quay lại nhìn nhau
Phồn sinh nhau
từ bồn rửa bát
                                                               Đặng Hà My, Germany tháng 12.2014

photo

Deutschland tháng 12-2014

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

ĐịA ĐÀNG KHI ANH CÚI XUỐNG Đặng Hà My




 ĐịA ĐÀNG KHI ANH CÚI XUỐNG
                      Đặng Hà My

Thân xác và địa đàng
Từ em gần biết bao
Núi sông là da thịt
Anh sẽ dấn thân vào

Cũng như là tự do
Tình yêu này để ngỏ

Con đường thẳng hay vòng cũng đầy chông gai trên tuyết lạnh
Có những đóa hoa không phải màu hồng
Có những dòng sông đóng băng từ thiên kiếp
Có những cánh đồng mông mênh chưa kịp trổ bông

Cũng như là em hiểu
Sẽ mang theo thật nhiều định luật khi anh cúi xuống 
nhìn em
Vườn địa đàng không còn thống trị trong ngôi thứ
Trái cấm kia chợt hết phép nhiệm màu

Và cả khi anh 
cúi xuống
Thời gian chia cho chúng mình bao nhiêu quyền lực
Như ngón tay em lùa vào buổi chiều mát dịu màu cẩm thạch
Cuộc làm tình trong đêm chưa kịp sáng mang vũ điệu rắn trăn

Và khi anh cúi xuống
Từ cái nôi nhỏ xinh mang dáng hình đồng loại
Từ phép thần linh tạo ra những con người bằng thịt bằng xương
Như chúng ta đang cọ xát vào những bước nhảy lò xo trên thiên thể vĩ nhân

Như chúng ta đang vững bền
Bằng những nụ hôn
Thơm mùi táo


                                   Germany 1.12. 2014



Bài nhiều người xem