Mọi người
đã tìm nơi cư trú mới, mình cũng tìm một mảnh đất bên Blogspot, mặc
dù phải xa ngôi nhà thân thương này quả thực không ai muốn. Đây là
đường link sang Blog mới của mình:http://danghamy01.blogspot.com/
Bạn MK bảo: Tuy HMy không rắc lông ngỗng nhưng bạn ấy vẫn sẽ tìm ra HM để đọc.
He he, mình không rắc lông ngỗng nhưng mình thả lá Diêu Bông vậy nhá. Vẫn đăng vài bài viết tiếp phía dưới cho đến ngày yahoo qua đời.
Luôn yêu quí mọi người, đặc biệt ghét lão Cỏ, chuyên gia sửa nắn săm soi câu chữ, nhờ có lão ấy mà...thôi, chả nói, ngượng lắm
Cảm ơn những người bạn cùng các anh, chị đã từng ưu ái với nhiều bài viết và dành tình cảm thân thương cho HMy, HM sẽ mang theo sang Blogspot, (xin lỗi vì phải xóa hết những comment ẩn). Chúng ta sẽ gặp nhau bên ấy, mình đang cố gắng gắp dần mang sang Blog mới.
Những trang WEB này cũng lưu lại một số bài viết của HMy:
Bạn MK bảo: Tuy HMy không rắc lông ngỗng nhưng bạn ấy vẫn sẽ tìm ra HM để đọc.
He he, mình không rắc lông ngỗng nhưng mình thả lá Diêu Bông vậy nhá. Vẫn đăng vài bài viết tiếp phía dưới cho đến ngày yahoo qua đời.
Luôn yêu quí mọi người, đặc biệt ghét lão Cỏ, chuyên gia sửa nắn săm soi câu chữ, nhờ có lão ấy mà...thôi, chả nói, ngượng lắm
Cảm ơn những người bạn cùng các anh, chị đã từng ưu ái với nhiều bài viết và dành tình cảm thân thương cho HMy, HM sẽ mang theo sang Blogspot, (xin lỗi vì phải xóa hết những comment ẩn). Chúng ta sẽ gặp nhau bên ấy, mình đang cố gắng gắp dần mang sang Blog mới.
Những trang WEB này cũng lưu lại một số bài viết của HMy:
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bài mới đăng tạp chí Da
Màu: http://damau.org/archives/26866
KIÊU HÃNH - Đoản văn Đặng
Hà My
DHM_Kieuhanh
Em đấy à?
Tôi đã gặp em đâu đó,
hình như trong ánh trăng đêm thì phải. Lúc dưới trăng, em xõa tóc như
nàng tiên cá trong cổ tích.
Đêm ấy em đứng dậy, tóc
tung bay theo vòng cong sóng biển, em thiên thần.
Em đấy à? Phật Chúa nơi
đâu?
Lại nhìn thấy em nằm dài
trên bãi cát, trời thì chang chang nắng, thân hình em đỏ au, tóc em
cháy xém tỏa mùi khét từ gió.
Em ngồi dậy, mặt trời tan
trong mắt nâu, em sầu.
Em đấy à? Có còn thiên
thanh như ngày xưa áo mới? Em bắt đầu biết tận tụy với niềm đau.
Lòng kiêu hãnh đã bỏ em
ra đi, có phải?
Ừ, em.
Tuổi đời của mười ngàn
năm trước, thân xác của mười năm thực tại, đem nhân thật nhanh với một
vạn niềm vui và chia thật chậm cho một (01) nỗi buồn sẽ thành số 0.
Số 0 tròn, tiến và lùi em ạ.
Ừ, em, về MO lưng chừng
nửa sáng nửa tối, nửa đời nửa đoạn, nửa âm nửa dương.
Chút ba vương dính vướng
nợ đời, em vùi vào trong lòng biển và cát, vùi trong triều cường
dang dở và kỷ vật cùng ấn tín không tên.
Ừ, em.
Ngọc ngà tội nợ
Tay ngần trăng đêm
Ngực trần thai thoát
Cặp đùi khép vội mỗi
tháng đều đặn ứa ra dòng huyết hồng nguyệt thị chẳng chịu khai hoa.
Thôi thì.
Mượn cớ liếm láp nỗi đau
em, nỗi đau của hạnh phúc chín tháng, niềm vui của mười ngày cuối
cùng bóc nhụy một em ra.
Má hồng tóc xanh,
thời Internet
Google lớn dần trên màn
hình, em ngủ quên trên sóng mạng để
mỗi khi thức dậy bừng lên mấy nén điện ban mai.
Em không biết khóc, không
biết ghen, chỉ biết cười. Nhưng em biết mực sóng thủy triều lúc cao
lúc thấp, em biết mặt trời cháy nhất vào lúc nào và mặt trăng lạnh
lẽo nhất mùa nào.
Em lại đứng dậy
Lần này em chạy, em trốn người, em ...trốn em.
Em băng ngang biển
Qua ngút ngàn đại dương
Qua những vĩ tuyến, kinh tuyến, những mùa hè nóng, đông giá, xuân nồng, thu rã...
Em đi ngang qua mặt trời
mặt trời hắt nắng thiêu đốt em
Em vòng về mặt trăng
mặt trăng bỏ bùa vào cốc nước em uống, toàn thân em tê dại
đóng băng
Em xoay nửa thân mình về hư vô vụng dại
Em trở về kiêu hãnh ngày xưa
Ngày xưa đây một gã tôi đứng đợi
Ngày xưa đây em đã bỏ tôi đi
Nắng rát vai và trăng vầng quá lạnh
Những cung đường loang loáng
Chiếc ti vi sắp vỡ tung vì chóng mặt. Đất trời tối thui
Thùi lùi chắn lối
Xuất hiện một bóng ma chặn lại lòng kiêu hãnh của em.
Thủ phạm chính là tôi
Trước khi em bị ngã lăn xuống
- Ừ, em đấy à? vòng tay ôm, có phải?
ĐHM 12. 2012
..................................................................................................................................KHÚC GIAO MÙA
Biết chứ, khúc giao mùa phủ lên khắp con đường của anh và của em đang
bước.
Lá vàng, ừ nhỉ lá vàng rơi, nhựa ứa trong sắc nắng chơi vơi. Ký ức ngơ
ngác lặng ngập trong hồn, lãng đãng một liêu trai như có như không.
Ừ, phố, phố của bao nhiêu người, của bao nhiêu hồn người. Phố của một
gầy riêng anh, quặn thắt. Phố bỗng cúi xuống, anh bỗng cúi xuống, dòng phố cùng
ngoảnh hết về một phía, im lặng…tìm em.
Nỗi buồn màu tím phủ lên dòng tinh khôi, dòng suối chảy xiết khôn nguôi
để hứng lại về những ngày đơn lẻ. Khuôn hồn bâng khuâng như tiếng hát của những
cụ đồ nho nhã từ xưa vừa về đến.
Ừ, thanh thoát và phong nhã, mấy ai tìm được trong cõi tục lụy này? cứ
thanh nhã cho đời bớt tục, đúng vậy, người ạ.
Tạm biệt anh trên những dòng mạng ảo bên lề cuộc sống. Cảm ơn anh đã
đồng cảm với em rất nhiều.
Nên có lẽ, em sẽ...
YÊU HÀ NỘI HƠN YÊU ANH
Đặng Hà My
Nhạc,
Tiếng hòa tấu vang lên khắp nhà hát lớn, những âm thanh đồng vọng:
“Em đi… tiếc gì thu vàng…tiếc gì xuân qua… „
Người thở dài, vuốt nhẹ miền tóc ai xõa, thì thầm: tóc người ta rồi sẽ
bạc như sóng thời gian.
Bản nhạc đổ dồn về một phía.
- Lúc buồn ai chia sẻ, lúc ốm đau ai người bón từng thìa cháo, ai đưa
từng viên thuốc cho em? Là câu hỏi, xuất hiện trong những bộ phim dễ hiểu,
không ẩn dụ, chẳng màu mè, thẳng và chất
phác, dành cho những người cực thông minh hoặc cực đần độn.
Mắt ai kia như bờ vực sâu không bao giờ chạm đáy, một cuộc đời bỏ ngỏ
không có người định đoạt.
Bao la bí ẩn sẽ ra sao?
Cố căng mắt nhìn lên trời, thở dài hay ngắn nào ích gì, thái dương hệ làm
gì có tận cùng, đã ai nhìn thấy cái tận cùng ấy. Thôi, khỏi, đừng nghĩ, óc mệt,
quá đủ nghĩ về những trò ngốc nghếch của cả các đống tạp nham cộng lại.
Chúng ta là gì, chỉ là hai mảnh vò sò lăn lóc trên bãi biển lắm kẻ qua
người lại, kẻ dửng dưng, kẻ dẫm đạp, kẻ sờ mó mân mê…
Một thoáng cười: em được quá nhiều rồi, nhiều ngang với nhiều giọt nước
mắt. Cũng bởi:
“Em chưa thể cùng anh về với biển
Bởi nơi em chưa dịu sóng Tây Hồ
Cát nơi ấy, trùng dương nơi ấy
Em mang về vời vợi chiết vào thơ…„
----------
Về lại:
Thì Hà Nội đấy
Có lẽ em yêu Hà Nội hơn yêu anh!
Anh có thấy mái ngói muôn đời còn liêu xiêu, muôn đời trầm.
Và buồn…buồn đấy thôi,
Buồn âm dương.
Thời gian Em – Anh, tình nghệ sĩ lăn
mình vào giá buốt
Trầm mình trong cược nợ, ngã mình trong xa xăm, chờ
Chờ cho thiên giới chỉ còn lại một ngày đủ ru trọn một giấc bình thường. Cuộc
đời: một chuỗi mất ngủ lo toan, tình tiền, ai dám vượt, tuyệt vời chông chênh,
đảo điên giới hạn?
Chiều nao sen tàn cuối vụ, sóng vỡ loang như nỗi lòng, sóng giao thoa cộng
hưởng tần số tìm mã giải võng nhịp. Kiều vắng, Vân vào, người đời tạm thời thôi
không bất ổn, anh căng lại sợi dây đàn, chợt lẻ một ngoan hiền bên cối nhạc gầy
buồn da diết, khuyết một góc em ngồi..
Ai ngóng đợi bên bờ quyến luyến,
Áo kiêu sa hư ảo mãi thanh thiên.
Trăng xiên qua viễn mộng, liễu xõa trên cung đường đỏ cánh lộc vừng, gói
xôi xéo từ tay mẹ nấu còn thơm nồng ủ trong gói vú lá sen tơ, bọc cốm sữa anh
chờ em tới lấy vẫn tỏa hương vị nồng nàn.
Đường trần ơ hờ mãi như tiếng tì bà khản giọng gọi Nguyễn Du từ vài trăm
năm trước.
Anh vỗ về em bên kỷ niệm mười năm viễn xứ, bắt đầu từ một phố, phố xa, xa
và đỏ rực đêm như St Pauli chưa kịp cũ.
Vẫn Hà Nội nhớ
Hà Nội thương
Hà Nội hoang mang từng mái thở
Lũ bạn học trò trên đường Cổ Ngư với que kem mút dở trên môi cùng nụ hôn
nhớ quên nao nao tan vào ngẩn ngơ chiều vàng Quảng Bá.
Phố ấy cong buồn trĩu nặng giờ chia xa, Tây Hồ hoang vắng lùa mắt khói xanh
xao, anh bắt em ngồi moi kỷ niệm…
Kỷ niệm gọi không ai, mỏi mệt đan tay lùa tóc rối
Anh mơ lạc mất em rồi, vội tìm em trong thổn thức hoang mang giữa bến hoa
vàng:
Vàng trăng rắc lối
Hoàng hoa rũ bến
Đường trần vọng tên
Cỏ dài mi biếc
Anh biến thành hoa sóng mênh mông vuốt mãi áng thơ em
Ngàn thu ngây ngất neo về một chấm son phai nhanh theo gió
Gió về biển,
Xanh như tóc chị Hằng, nghịch như khóe cười thằng cuội
Ta là gió, ta là mây theo bốn đỉnh trời, đánh dấu vòng cung định mệnh tiền
duyên vạn kiếp
Bức tranh thiên thu tràn chớp tuổi hoa niên
Một liên miên lắm lời nói suốt đời một tiếng: Yêu Người
Yêu,
Mùa thu chỉ để yêu và làm thơ
Mùa thu vẫn dính hình lá sen trên cổ áo em.
Em thấy dường như
Dường như cây cầu đá bị loài người bỏ quên trong tiền sử
Em thấy hồ như
Hồ như những tia chớp mang dòng điện cao tần cong ưỡn một thời yêu dấu, còn
nồng nàn cháy lên ngày Hạ Chín.
Chín ngày hoa gạo nở
Cứ thế thôi, trời cho người đẹp làm thơ
Phập phồng giữa vùng lá thở
Óng ả giữa vùng lá nhớ
Lam khói chiết lên nghẹt từng nén lặng
Lặng…
Trong mơ
Mơ câu thơ cắm vội bên tòa sen nuột trắng
Đa đoan chìm đáy mắt
Hồng nhan em bí ẩn dâng anh gối
Anh gối một ngôi cao
Biết chứ, khúc giao mùa lục tục phủ lên khắp con đường của anh và của em
đang bước dở.
Lá vàng, ừ nhỉ lá vàng rơi, nhựa ứa trong sắc nắng chơi vơi. Ký ức ngơ ngác
lặng ngập trong hồn, lãng đãng một liêu trai như có như không.
Ừ, phố, phố của bao nhiêu người, của bao nhiêu hồn người. Yên Hoa của một
yêu nhớ riêng anh, quặn thắt.
Phố bỗng cúi xuống, anh bỗng cúi xuống, dòng phố cùng ngoảnh hết về một
phía, im lặng…tìm em.
Nỗi buồn màu tím phủ lên dòng tinh khôi, dòng suối chảy xiết không nguôi để
hứng lại về những ngày đơn lẻ. Khuôn hồn lãng đãng như bay theo tiếng hát,
khuôn hồn của những cụ đồ nho nhã từ xưa vừa về đến.
Ừ, thanh thoát và phong nhã, mấy ai
tìm được trong cõi tục lụy này?
Cứ thanh nhã cho đời bớt tục, người nhỉ.
“Đêm vỗ vào đêm
Nhớ tràn vào nhớ
Sóng nước hơ hớ vóc dáng dậy thì
Sóng nước hênh hang thịt da thiếu phụ
Buổi chiều cởi khuy áo hoàng hôn
Nỗi buồn lõa thể…„
Khuya cũng còn đó
Đường về không tên bay mộng, bánh xe lăn úp mình lên cõi hồi sinh bất tử,
em - anh đứng giữa bao la một vùng đàn tiên phấp phới
Gió lùa
Gió vẫn lùa theo hơi ấm nóng của em, hơi ấm ba mươi sáu độ, hơi ấm ba mươi
sáu phố, anh bế em lên cặp mắt rưng rưng…
Câu chuyện tâm linh chỉ có vài người biết, ba người chứng kiến và chỉ có
hai người hiểu!
Còn sống để người yêu, còn sống để yêu người…
Em về với bản hòa tấu không lời
Anh hát trên đọt sen buồn tênh cuối chân trời sóng vỗ
Những ngày đi xa ơi,
Nghe lãng bay về vùng trời tuyết trắng
Chùm mưa năm tháng mải miết gõ vào kỷ niệm, kỷ niệm dày lên, cuộn thành
những vân mây bay lên thiên giới ngút ngàn
Em về đây bên người, dạ thưa với chiếc lá diêu bông cuối cùng xoay trong
chiều bạt gió
Tia nắng cuối cùng êm dịu rải góc anh ngồi
Anh gọi em từ kiếp nào bay đến, để mãi một đời cho cánh sâm cầm em nhớ sóng
nhớ sóng
lại quay về
bởi Hà Nội có anh!
Nên có lẽ em sẽ yêu Hà Nội hơn… Yêu
Anh!
Germany- ĐHM tháng11.2012
Cách làm rất đơn giản . Em lập một Email mới .Riêng phần quốc tịch em khai ở một nước nào đó ( mọi người bảo nhau đều khai ở HỒNG CÔNG cho dê tìm nhau như trước).
Em cung dựng một lều đi .Chúc em thành công.
*Còn cái KIÊU HÃNH ở trên Cỏ anh có đọc ở bên Da Màu đâu cũng lâu lâu rồi... Đọc và lạnh toát... dọc sống lưng... cho tới tận bây giờ luôn (nói thiệt đó ) Vì những câu như thế này này:
"Ngày xưa đây một gã tôi đứng đợi
Ngày xưa đây em đã bỏ tôi đi
Nắng rát vai và trăng vầng quá lạnh
Những cung đường loang loáng..."
Và cũng còn vì những câu này nữa:
"Em đấy à? Có còn thiên thanh như ngày xưa áo mới? Em bắt đầu biết tận tụy với niềm đau.
Lòng kiêu hãnh đã bỏ em ra đi, có phải?..."
Đọc mà cứ... ngỡ ngàng thương
Nhưng..., có điều..., tuy Cỏ anh chẳng phải là người ích kỷ, chưa bao giờ là người ích kỷ, Cỏ anh hiểu... một bông hoa đẹp có thể... và cần thiết phải biết khoe nhiều cung bậc hương sắc ở dưới mỗi một góc độ ánh sáng mặt trời, Cỏ anh không có gì phản đối, chỉ nghĩ mình có quyền nói lên ý kiến cùng những cảm nhận... rất rất cá nhân..., có phải vậy không? Nếu phải vậy thì... Cỏ anh không-thể-thích-được mấy cái cách thể hiện kiểu như thế này:
"Cặp đùi khép vội mỗi tháng đều đặn ứa ra dòng huyết hồng nguyệt thị chẳng chịu khai hoa.
Thôi thì.
Mượn cớ liếm láp nỗi đau em..."
Chả biết nữa... Chả biết phải diễn đạt thứ cảm xúc có trong Cỏ anh lúc đọc những câu chữ này... nó như thế nào, chỉ rõ một điều (với riêng Cỏ anh thôi nhé!): chúng lạ thì có lạ, độc đáo... thì cũng có thể là độc đáo, nhưng mà Cỏ anh quả thật tình là chẳng thấy nó có vẻ... ngôn ngữ của thi ca một tẹo nào Chúng trần tục và... quá, mặc dù đọc lên vẫn cảm nhận được đấy nỗi xót-nỗi đau (là Cỏ anh chỉ nói đến hình thức- phương tiện... thôi,chứ không có ý đả động gì đến nội dung cần được chuyển tải ) Còn cái cặp từ..."Liếm láp"... Có thể cỏ anh... bảo thủ, kém hiện đại chăng? Nhưng quả thực tình là Cỏ anh vẫn cứ thấy thích, vẫn cứ thấy mê mẩn, vẫn cứ thấy... yêu hơn một Tây Hồ Đặng Hà My kiều mị và liêu trai, tài hoa mà thanh thoát... kiểu như thế này:
"...
Tóc em bồng bềnh trong gió, dập dờn trên từng lớp sóng lá hanh vàng
Cây sấu già đầu ngõ, cành đan tay như khoanh dạ với mùa thu
Nắng chải mái buồn xa vợi, năm cửa ô mở ra phía ngày xưa
Xao xác cánh heo may, lũ sâm cầm đã bay về phương Nam giữa mùa di cư có chân trời mặc váy mây hồng
Em tô lại cho ráng chiều bằng màu môi hôn òa lên nắng
Quấn cho Tây Hồ dải khăn hương hoa sữa, có ấm lại được không, ơi nụ sen còn ngái ngủ trên cành...
Thắp nén nhang lên miếu Hai Cô ngày nọ, hương còn loang theo từng gót em về Đêm khấn niệm hạt sao trời lấp lánh, lời cố nhân rơi bên gối thì thầm vọng lại phía ngàn năm
Cho em vớt lại nụ cười bữa nào thả vội, vì dòng sông không chứa nổi một ánh mắt nhìn
Cho em nhặt lại vết chân xưa có còn in hình trên cát, chớ để lạc loài giữa xói buốt thời gian...
Tây Hồ ơi!
Cho em gửi về đây tất cả
Cả những mênh mông của đồng cỏ tít tắp chân trời
Cả những thăm thẳm nguyên sơ đại ngàn bất tận
Và cả những cánh buồm đỏ thắm còn lênh đênh giữa trùng khơi
Tây Hồ ơi!
Cho em nghiêng lại một lần trên sóng
Vuốt mái thời gian điểm một nét thu vàng
Cho em được hé một cánh sen chiều trong trắng
Để ngọc ngà non nuốt mãi Tràng An.
Anh yêu em hơn yêu Hà Nội
Vậy chúng mình cùng có tội
Phải không em ui????
Cái này không phải lời tớ nói với cậu đâu...của lão kia đó. Lão chuyên gia ăn ốc đới
Dec 12, 2012 3:10 AMPublicPageviews 113 17
Kính thưa các cô chú
Kính thưa các anh chị
Kính thưa các bạn
Và kính thưa tui
Thời gian q..
Dec 12, 2012 3:10 AMPublicPageviews 113 17
Kính thưa các cô chú
Kính thưa các anh chị
Kính thưa các bạn
Và kính thưa tui
Thời gian qua nghe tin Blog yahoo VN đóng cửa nên mọi người ai cũng buồn và tranh thủ cùng nhau kiếm tìm cho mình vùng đất mới để xây nhà, nhưng sau một thời gian tìm hiểu thì nhà nào cũng không bằng ngôi nhà ở Yahoo này. Có lẽ ta đã quen với ngôi nhà và cách trừng bày cũng như từng ngỏ ngách của ngôi nhà, nên đi sang vùng đất khác rất xa lạ và choáng ngợp với các phong cảnh ở đó.
Nay Út Kiều nghe tin là vẫn có thể chơi ở blog Yahoo cũ, vẫn tính năng cũ, vẫn ngôi nhà ở Yahoo nhưng chịu khó dùng tài khoản khác và đăng ký quốc tịch bên nước ngoài, và theo một số bạn bè nên Út chọn địa chỉ mail mới của mình và chỉ chọn quốc tịch HK, sau đó làm blog y như blog Yahoo của VN. Tuy nhiên ta ko dùng hàng VN nữa, tiễn blog Yahoo VN đi rồi dùng blog yahoo của HK quản lý, vẫn là cách trang trí ngôi nhà và tất cả thao tác U NHƯ KĨ, à nhầm, y như cũ mà thôi. Hi hi. Qua blogpost ko có mấy icon vui cười và ồn ào, trang google đó cũng ko ổ n định cho lắm, nên Út quyết định trở lại Yahoo, nhưng mà là Yahoo của HK quản lý. Giờ Út chia sẻ nếu bà con ai muốn trở lại dùng blog Yahoo như cũ thì làm theo thao tác này nhé.
(Cám ơn chị Hà Băng cung cấp thông tin này)
Sau BÀI TIỄN YAHOO CỦA HOA TRINH NỮ(http://blog.yahoo.com/koutineong/articles/1193871/index)
YAHOO.COM - BỊ CHỌC TRÚNG ÂM HUYỆT Thế là có ngay hướng dẫn cách chơi tránh sự cố 17-1
CÁCH CHƠI: Khai báo lại địa chỉ YAHOO.COM như bình thường. Phấn quốc tịch khai Ko phải là VIỆT NAM mà lá HỒNG KONG nhé để mọi người cùng vào một nước. ( Địa chỉ mới nên vẫn lấy như cũ nhưng thêm chỉ số, có thể là ngày sinh của mình, MẬT KHẨU vẫn như cũ cho dễ nhớ. Ví dụ : Cũ là HUONGMUATHU@YAHOO.COM địa chỉ mới là HUONGMUATHU5678@YMAIL.COM ) Sau đó khai báo lập trang BLOGYAHOO mới toàn bộ dữ liệu, cả vỏ ngoài làm như trangHUONGMUATHU@YAHOO.COM nhưng bây giờ làHUONGMUATHU5678@YAHOO.COM
Bước tiếp theo là DỌN NHÀ. Dung phương pháp sao chép, dán từ trang cũ sang trang mới, chỉ buổi tối là ta có ngay một trang BLOGYAHOO mới không thuộc YAHOO.COM.vn QUẢN LÝ- Thế là thoát nạn 17-1 ( ngày tận của YAHOO.COM.vn ).
Nhiều bạn chưa quen có thể lung túng khi dọn nhà:
Dọn văn bản: bôi đen vùng văn bản - Nhấp chuột vào đầu đoạn định chép- giữ phím Shift nhắp chuột vào cuối vùng văn bản để bôi đen ( hoặc nhắp trỏ chuột vào đầu văn bản, giữ chuột kéo đến cuối văn bản để bôi đen ) giữ phím Ctrl ấn phím C để sao chép hoặc nhắp phải chuột chọn sao chép hay copy. Qua trang mới giữ phím Ctrl ấn phím V để dán ( Past ) hoặc nhắp phải chuột chọn dán hay (Past).
Tương tự làm với ảnh cũng vậy
CHÚC MỌI NGƯỜI DUY TRÌ ĐƯỢC BLOG & LIÊN HỆ VỚI NHAU
THẾ MỚI LÀ:
Ta là người VIỆT NAM
Thân ta ở VIỆT NAM
Tâm ta ở VIỆT NAM
Chỉ vì để tránh nạn
Ta mượn đường ta chơi
RẤT MONG CÁC BẠN ĐỌC, NGHIÊN CỨU VÀ LÀM NHỮNG ĐIỀU CÓ LỢI NHẤT CHO CẢ CỘNG ĐỒNG
(Bài mượn của chị MT và cảm ơn chị Hà Băng nhiều lắm, Út vẫn trung thành với ngôi nhà ở Yahoo này)
Report abuse for this article
Cảm ơn My.
Cô bé mến yêu, thế giới tâm hồn em đẹp quá, lúc đầu chị chỉ đọc em lớt phớt- kệ xác sự nổi tiếng của em. Giờ thì hiểu trong cái đầu bé nhỏ đang có cả những điều kỳ lạ.
Em về với bản hòa tấu không lời
Anh hát trên đọt sen buồn tênh cuối chân trời sóng vỗ
Những ngày đi xa ơi,
Nghe lãng bay vê..
Em về với bản hòa tấu không lời
Anh hát trên đọt sen buồn tênh cuối chân trời sóng vỗ
Những ngày đi xa ơi,
Nghe lãng bay về vùng trời tuyết trắng
...
Em về đây bên người, dạ thưa với chiếc lá diêu bông cuối cùng xoay trong chiều bạt gió
Tia nắng cuối cùng êm dịu rải góc anh ngồi
Anh gọi em từ kiếp nào bay đến, để mãi một đời cho cánh sâm cầm em nhớ sóng
nhớ sóng
lại quay về
bởi Hà Nội có anh!
----------------------
Hây-dà!!! Cỏ anh đọc cái bài... dài- dài- ngoằng này của My hơn ba chục lần rồi..., thú thực là bị... chinh phục toàn thân rồi (nói lộn- là toàn phần) Càng đọc càng ngẫm thấy ra cái điều... sao Cỏ anh ngu lâu thế, sao Cỏ anh cứ bày đặt viết toàn những thứ vớ vỉn tào lao chi khươn..., văn chương thi phú... chả biết- chả ra cái con cóc cụ khô gì...
Hây-dà!!! Từ giờ Cỏ anh bẻ bút, đập bàn phím cho nó nhẹ đời... Hu Hu...
Lãng mạn, mộng mơ thật.
Chúc Út cuối tuần thật vui nhé.
Nhớ mang chút gió cao nguyên về vởn vơ hàng sấu
Anh biết bây giờ là tháng năm
Nhưng anh sẽ kéo mùa thu về cho bằng đ..
Nhớ mang chút gió cao nguyên về vởn vơ hàng sấu
Anh biết bây giờ là tháng năm
Nhưng anh sẽ kéo mùa thu về cho bằng được
Để gió lao xao
Để nắng hanh hao bên dáng em gầy
Anh sẽ chẳng chờ em nữa đâu
Vì anh biết sẽ có một ngày em đi mất
Thì em cứ về đi
Vì sao hàng sấu lao xao, lao xao
Anh chẳng biết
Nhưng anh biết một điều
Rồi ta sẽ xa nhau…
Cảm xúc mùa thu của em dịu dàng quá,tặng em đoạn thơ này,bài này đã được nhạc sỹ YPhon phổ nhạc. Chúc em vui, khỏe.
TRỜI ĐÙA
Trời đùa đổ nắng vào mưa
Đổ cây vào lá, đổ chùa vào chuông
Đổ em vào nỗi buồn suông
Cho chênh chao cả căn buồng
Chênh chao...
nhớ sóng
lại quay về
bởi Hà nội có anh ! "...
Hà my ơi , thế thì không thể " yêu Hà nội hơn anh " được đâu
Út đang hạnh phúc với HN, với "anh" của mình - thế là tốt rồi.
HN và "anh - yêu nhiều hơn, yêu ít hơn thì đều là yêu cả, lọt sàng xuống nia cả thôi mà
Vườn xưa cây lá xác xơ
Mùa thu dường đã chớm bờ lạnh đông
Se se gió ngược trên đồng
Hoang hoang bến vắng đò không đợi người
Người đ..
Vườn xưa cây lá xác xơ
Mùa thu dường đã chớm bờ lạnh đông
Se se gió ngược trên đồng
Hoang hoang bến vắng đò không đợi người
Người đi? Ừ nhỉ, đi rồi
Người về nhặt bóng chiều rơi trước nhà
Trong mơ chợt động canh gà
Nghe xao xác tự nẻo xa, dặm trình...
Trốn vào sâu thẳm lặng thinh
Nghe mùa đông chạm bóng mình
Chợt đau ...