Thả trăng vào đáy cốcVuột tay bóng nguyệt nằm
Tất cả chìm thoáng chốc
Phẳng lặng như trăm năm
Khuấy ta vào trong ta
Từng hớp đời mụ mị
Từng hớp buồn hoang phế
Từng hớp tình chia xa
Một mình cứ mình ta
Khuấy đỉnh sầu chất ngất
Khuấy lưng dốc sự thật
Khuấy vũng sâu thật thà
Mình ta cứ mình ta
Bên một chiều mưa đổ
Ôm vai vò nỗi nhớ
Soi đáy cốc đợi chờ
Bên một chiều mưa đổ
Khuấy ta vào cơn mơ...
Đặng Hà My
Có nhiều lúc đối diện vớ..
Có nhiều lúc đối diện với chính mình, mới thảng thốt nhận ra những điều vừa qua cũng là một giấc mơ mà thôi. Đời người cũng chỉ là " đưa tay chỉ Trăng", tự dối lừa mình trong ngộ nhận.
Đọc bài thơ này của HM, LT bất chợt nhớ đến " Một thuở buồn như sông" của Hoàng Quốc Bảo, có thể nói tâm trạng trong " Một mình" của HM cũng gần giống như vậy. Đồng cảm chăng?
Chúc mừng HM có một bài thơ rất thật với lòng mình.
huongvuduy 22:17 06-08-2011
Không biết người ta căn cứ vào đâu mà nói thế này mới phải thơ, thế kia không phải thơ; thế này khôn..
huongvuduy 22:17 06-08-2011
Không biết người ta căn cứ vào đâu mà nói thế này mới phải thơ, thế kia không phải thơ; thế này không phải HMy, thế kia mới là HMy nhỉ.
"Có những con người lỡ sống lâu
Cứ ngỡ đâu mình là chân lý.....
Có những kẻ thật lòng tưởng là tri kỷ
Chợt một ngày phát hiện chẳng hiểu gì nhau....
Hai điều này thật sự là đau!"
(Bỗng dưng phát rồ chen chỗ đục
Gẫm mình cũng dại-có gì thanh)
"Chất Hà My đâu rồi, Nghe ai mà đi vào con đường này? hãy trở lại Nghiêng Tây Hồ và bông liễu đỏ đi em!" Lời khuyên chân thành của D H rất đúng đó! Hà My hãy nghe theo lời khuyên của D H, khi còn chưa muộn!