GIẤC THIÊN TINH (Truyện chớp)
Bài đăng tạp chí Da Màu: http://damau.org/archives/26085
Đoản văn cho anh
Bài đăng tạp chí Da Màu: http://damau.org/archives/26085
Đoản văn cho anh
Đặng Hà My
Trích trong một ngàn lẻ một lá thư của anh: “Đêm đó anh đã nằm
thao thức và trằn trọc như một thằng con trai 18 tuổi khi mới biết yêu lần đầu,
rất hồn nhiên và bồng bột. Một năm đã trôi qua, vậy mà cảm giác yêu thương vẫn
như ngày nào…
Em yêu thương! Có lẽ nói mãi cũng chẳng bao giờ hết được những lời
thương- yêu của anh dành cho em… „
-------
Chỉ có hai chữ ấy, cả vạn lần
không đủ. Nữ giới thích nghe dù tai rất thính, nam giới thích nhìn dù
mắt rất tinh.
Phải, và cũng chính Anh là người
cuối cùng em viết trả lời, em vẫn nghĩ anh đứng ở phía cuối con
đường: Nơi có hoàng mây- phong gió - có anh - và có
em.
Như trái bóng trên sân cỏ với sức hút lạ kỳ, như những cú sút
xuôi ngược đầy đam mê bí ẩn từ đôi chân cầu
thủ.
Thân
yêu rải chiếu hoa năm cõi, làm sao còn biết đâu khổ
ải.
Em đã nhiều nhiều đêm thao thức trầm mặc bên những con chữ, để
cho chúng tự nhảy múa trước mắt mình, ngắm nhìn chúng reo vui và
thậm chí chúng cũng chẳng lành hiền như mình tưởng, chúng còn rất
hỗn láo là đằng khác. Đôi lúc chúng lừ mắt và há miệng quát lại
em, chúng bảo em là đồ ngu ngốc và vô tích
sự.
Em hình dung mình như một con bướm chúa, chỉ biết đập cánh và
tung ra những lằn bụi phấn phủ dụ trong niềm ảo tưởng cùng một lũ
bướm xanh đỏ chấm đủ màu hình dạng, dù sao thì…tất cả cũng đều từ
loài sâu mà ra. Duy chỉ có đôi cánh là nơi thể hiện cho những hoài
bão và giấc mơ trần tình tội nợ.
Khi chiếc vòi cong tít của em cắm vào thân hoa, dòng mật tràn
trề chảy rừng rực suốt bụng, lan sang cánh, và em đập cánh bay lập
là cùng ánh sáng trong suốt miền hoang của
phố.
Anh nhớ không, một buổi trưa cuối hè, đám rèm cửa trắng ngà
phấp phới như những cánh tiên mỏng mảnh làm chứng. Có hai đứa trẻ
trèo lên tầng ba của một căn phòng phía tây thành phố. Chúng yêu nhau
trên những tán lá xanh rì và những chùm dâu da xoan đang hanh hanh chín
vàng…Tâm hồn chúng trong văn vắt đức hạnh một cách vô giới hạn, chúng
cùng làm một hành vi luân lý của phẩm chất con người được thực thi
trong cái ngờ nghệch thời tiền sử. Chúng đã đạt đến sự toàn mỹ
trong kiệt tác mùa xuân của Sandro, người ta chỉ có thể chiêm ngưỡng
bằng kính lúp bởi sự tinh xảo trên từng chấm phá li ti trong phẩm
tính bất biến.
Những ngôi sao lùn bỗng xuất kích giữa buổi trưa đang hạ dần
xuống thấp, em mở tung áo hoa há miệng cầu lành, an. Anh gục vùi trong
miền tóc mây neo bốn mùa hương thảo.
Bờ ngực ẩn dụ vang bóng giữa khai
minh và huyền thoại. Chiếc kính vạn hoa xoay đủ chín kiếp, trong đó
có phố cổ Tràng An với đại vạn hai thế giới con người.
Giữa
Thú Vật và Thiên Thần!
Em thì
thào:
-
Anh hãy khơi dậy lên trong em, hãy cho em nguồn hứng khởi muôn đời
để có thể chạm mạch đến đỉnh tột cùng của câu
chữ!
Anh của em - Ngọn hồng
triều mê dại!
Sự bùng phát ngẫu nhiên trong lần đầu
gặp gỡ đã cho em biết thế giới phù du của loài
người.
Em bẻ dọc tầm nhìn phiên bản trên
khung không gian đa chiều, thấy ô thước tự do của chúng mình như những
nhịp phách thanh âm diệu vợi từ những chuốt ngón thần kinh sáng đọng
kẽ tay anh.
Vầng trán lắng đọng kiên định chứa những nghĩ suy nhân thế sẽ
phá vỡ bất kể tấm gương kém chất lượng và méo mó nào, nó sẽ chói
lòa như khi những khả ố nhìn vào mặt trời mà quên không
đeo kính mát.
Em lạc
bước trong Cõi Tình của anh.
Ngày
huy hoàng phủ lụa nhung che hết những miền sân khấu, những tuồng diễn
cùng những chiếc mặt nạ đời:
Anh hú vang gọi tiếng giữa nguyên
xanh
Gió vun về trên ngực em ngà
ngọc
Anh réo nắng rắc đùi thơm nòn
nõn
Cỏ mướt mà đính nốt giữa trần
gian
Trên vầng trăng óng ả dấu ân
tình
Lại cuốn nhau vào búp non lộc
biếc
Lại môi phai trên mầm chồi la
liếm
Son lột nhanh, đầu đọng khấc ghe
chìm
Rô- bin- sơn bỗng nhiên thành tai
ác
Trái
tim nàng đã ở phía xa kia
Chàng giật
vội
rưng rưng lòng suối
khóc
Râu, tóc dài mắc tội cưỡng tình
yêu
Nàng nằm ngả trong chấp chới gió
chiều
Thân nghiêng sấp, anh trùng khơi tội
lỗi
Cả đại ngàn rơi rụng sóng mắt
kiêu
Rừng nguyên sinh bỗng triệu năm chật
chội
Bốn mùa chuông neo giấc đỏ nồng
nàn
Em thoát ghì, hương phấn
dậy
Chao ôi!
Em ngửi thấy mùi tanh nồng rêu
tím
Những phún trào dâng trắng miệng vực
hoa
Em nhìn thấy cả rừng hè im
lịm
Suối ngừng
trôi
đọc
chú:
… giấc Thiên
Tinh
.
.
Những phún trào dâng trắng miệng vực hoa
Em nhìn thấy cả rừng hè im lịm
Suối ngừng trôi
..
Những phún trào dâng trắng miệng vực hoa
Em nhìn thấy cả rừng hè im lịm
Suối ngừng trôi
đọc chú:
… giấc Thiên Tinh
Khổ cuối liêu trai thật, cuốn hút chiều suy nghĩ. Nửa thật, nửa mộng chập chờn đan dệt vào nhau. Chìm như hố sâu mà bềnh bồng như mây khói, sử dụng ngôn từ quá khéo.
Sự bùng phát ngẫu nhiên trong lần đầu gặp gỡ đã cho em biết thế giới phù du của loài người.
Những phún trào dâng trắng miệng vực hoa
Em nhìn thấy cả rừng hè im lịm
Suối ngừng trôi
đọc chú:
… giấc Thiên Tinh
------------------
Sao em lại tả anh như là vượn thế cưng ơi? Hệ Hệ
Anh nhớ không, một buổi trưa cuối hè, đám rèm cửa trắng ngà phấp phới như những cánh tiên mỏng mảnh làm chứng..."..., " Những ngôi sao lùn bỗng xuất kích giữa buổi trưa đang hạ dần xuống thấp, em mở tung áo hoa há miệng cầu lành, an. Anh gục vùi trong miền tóc mây neo bốn mùa hương thảo..."
Còn bài thơ thì... vẫn thế, vẫn bạo- liệt- không- biên- giới- ranh- giới như từ trước đến nay My vẫn thế..., nhưng ở bài này dường như thấy đã có sự trở lại thấp thoáng của một vẻ gì e thẹn, của một vẻ gì yếu đuối nhu mì phụ nữ...
"Chàng giật vội
rưng rưng lòng suối khóc..."
rưng rưng lòng suối khóc... Đọc mà thấy tội nghiệp Mà thấy dâng tràn cảm giác yêu thương...
P/s: Còn cái thứ chân lí này: "Nữ giới thích nghe dù tai rất thính, nam giới thích nhìn dù mắt rất tinh."- Cỏ anh ứ đồng ý, sai bét nhè ra... Ví dụ như là Cỏ anh đây ứ thích nhìn gì, chỉ khoái... hình dung... thôi, hehe...
Em bị đánh cắp hay đánh rơi trên biển biếc ?
Hay em giấu đi để đánh đố kẻ đi tìm ?
Ai tìm thấy ..
Em bị đánh cắp hay đánh rơi trên biển biếc ?
Hay em giấu đi để đánh đố kẻ đi tìm ?
Ai tìm thấy giày em, em có giấu người đó trong tim?
Nếu được vậy, sẽ nhiều kẻ đổ xô đi tìm giày em đó.