"Mười năm trời chẳng thương
mình...để em thành kẻ bạc tình..."
Tạ từ 1
Trên cỏ ướt mắt anh nhìn tê tái
Đêm đọng về hơn rét mướt mùa đông
Chân trời nào chải lại áng mây hồng
Sâm cầm trốn giữa vòng đời lưu bạc
Tay em níu tuổi xuân trôi tuồn tuột
Khói chiều sen nhuộm bóng mắt cay xè
Hơi thở nóng triền đồi oi ả đốt
Nhòa nhòa hun vùng ký ức hương se
Mở tim xanh rao bán cả cuộc đời
Ngày nhận về một xác hồng khô cứng
Cầm tờ trình đệ lên toà cao chứng
Vội nhận về trắng toát một chữ rơi
Con thuyền kia khi lướt đã ra khơi
Ngôi mộ vắng không bao giờ ngoảnh lại
Mùa hoa nổi bung cánh lòng tê tái
Một phận trôi có hóa giải đầy vơi?
Ngày ấy trời thừa nhiều nước mắt
Trút bực mình hoen theo dấu chân son
Lão trời già xanh mặt nhìn ta mắng
Cho bõ bàng má hồng ấy ghen tuông
Có một mùa Ngưu Lang không Chức Nữ
Trút mưa ròng theo từng nhịp tim câm
Có một ngày mặt trời trời thành mầu tím
Cả vùng em miền trinh trắng nát bầm
Rồi một ngày mây nằm run đơn chiếc
Cuốn sợi buồn sang hấp hối tình ta
Em đứng giữa một vùng hoa biêng biếc
Hái vội bông nhuồi nhuội đính tóc gài
Rồi thẫn thờ giấu thật nhiều nước mắt
Vung khắp trời em đòi nợ nhân gian
Mỗi cuộc tình lại kín thêm chồng chất
Nợ gì mà trả mãi… hỡi ơi
Cuốn sổ sao cứ dày, dày lên mãi
Xé bao lần gian dối cũng không hao
Đường kẻ chỉ vẫn mày hoa môi ướt
Dấu vân tay hằn vệt móng xước cào
Em ngạo nghễ trong bốn chiều nhan sắc
Giọt nắng buồn đuổi theo gót chim uyên
Mong xoá hết từng mảnh hồn xa lắc
Gán cuộc đời đổi lấy một chữ quên.
Tạ từ 2
Tạ từ 1
Trên cỏ ướt mắt anh nhìn tê tái
Đêm đọng về hơn rét mướt mùa đông
Chân trời nào chải lại áng mây hồng
Sâm cầm trốn giữa vòng đời lưu bạc
Tay em níu tuổi xuân trôi tuồn tuột
Khói chiều sen nhuộm bóng mắt cay xè
Hơi thở nóng triền đồi oi ả đốt
Nhòa nhòa hun vùng ký ức hương se
Mở tim xanh rao bán cả cuộc đời
Ngày nhận về một xác hồng khô cứng
Cầm tờ trình đệ lên toà cao chứng
Vội nhận về trắng toát một chữ rơi
Con thuyền kia khi lướt đã ra khơi
Ngôi mộ vắng không bao giờ ngoảnh lại
Mùa hoa nổi bung cánh lòng tê tái
Một phận trôi có hóa giải đầy vơi?
Ngày ấy trời thừa nhiều nước mắt
Trút bực mình hoen theo dấu chân son
Lão trời già xanh mặt nhìn ta mắng
Cho bõ bàng má hồng ấy ghen tuông
Có một mùa Ngưu Lang không Chức Nữ
Trút mưa ròng theo từng nhịp tim câm
Có một ngày mặt trời trời thành mầu tím
Cả vùng em miền trinh trắng nát bầm
Rồi một ngày mây nằm run đơn chiếc
Cuốn sợi buồn sang hấp hối tình ta
Em đứng giữa một vùng hoa biêng biếc
Hái vội bông nhuồi nhuội đính tóc gài
Rồi thẫn thờ giấu thật nhiều nước mắt
Vung khắp trời em đòi nợ nhân gian
Mỗi cuộc tình lại kín thêm chồng chất
Nợ gì mà trả mãi… hỡi ơi
Cuốn sổ sao cứ dày, dày lên mãi
Xé bao lần gian dối cũng không hao
Đường kẻ chỉ vẫn mày hoa môi ướt
Dấu vân tay hằn vệt móng xước cào
Em ngạo nghễ trong bốn chiều nhan sắc
Giọt nắng buồn đuổi theo gót chim uyên
Mong xoá hết từng mảnh hồn xa lắc
Gán cuộc đời đổi lấy một chữ quên.
Tạ từ 2
Hương nhài lỡ kiếp trời đày
Vương chiều Yên Phụ dứt day sâm cầm
Tràng An rũ mảnh trăng câm
Rơi tàn phố cổ màu bầm rằm xưa
Lộc vừng thõng độ giao mùa
Ứa mắt lá đỏ lạnh lùa heo may
Tiếng chuông Trấn Thủ đã gầy
Canh gà mẻ giấc trúc lay gió hời
Tây Hồ sen vẫn mồ côi
Ngón son ngày cũ giờ thôi hái chiều
Phủ Ngài nương chút phiêu diêu
Mượn nhang khói mỏng chỉ thêu cẩm hằng
Ước rồi có một mùa sang
Nhả tơ dệt tấm lụa hàng Hà Đông
Giá gương soi cuộc lên đồng
Gọi ngàn năm trước về tòng phu sau...
Germany17.09.2011 Đặng Hà My.
Vương chiều Yên Phụ dứt day sâm cầm
Tràng An rũ mảnh trăng câm
Rơi tàn phố cổ màu bầm rằm xưa
Lộc vừng thõng độ giao mùa
Ứa mắt lá đỏ lạnh lùa heo may
Tiếng chuông Trấn Thủ đã gầy
Canh gà mẻ giấc trúc lay gió hời
Tây Hồ sen vẫn mồ côi
Ngón son ngày cũ giờ thôi hái chiều
Phủ Ngài nương chút phiêu diêu
Mượn nhang khói mỏng chỉ thêu cẩm hằng
Ước rồi có một mùa sang
Nhả tơ dệt tấm lụa hàng Hà Đông
Giá gương soi cuộc lên đồng
Gọi ngàn năm trước về tòng phu sau...
Germany17.09.2011 Đặng Hà My.
Chắc ngày mai, chân em đau lắm vì phải đi bộ nhiều, mà hôm nay s..
Chắc ngày mai, chân em đau lắm vì phải đi bộ nhiều, mà hôm nay sao cái lũ cảnh sát cơ động ở đâu ra mà đông như kiến cỏ thế hu hu...Có một đoạn đường tí hin mà đến 4 nhóm làm chị em mình khốn khổ
Một kỷ niệm cho mùa thu Hà nội, đại gia phải đi bộ hàng km chỉ vì thích ngồi xe chị NV đưa về he he
" Có một ngày mặt trời thành mầu tím
Cả vùng em miền trinh trắng nát bầm "
..
" Có một ngày mặt trời thành mầu tím
Cả vùng em miền trinh trắng nát bầm "
thích ơi là thích 2 câu này !
Thích đọc và có nhiều rung cảm hơn với những bài thơ tâm trạng và buồn buồn của chị.
Nhưng mong nhiều hơn chị bình ..
Thích đọc và có nhiều rung cảm hơn với những bài thơ tâm trạng và buồn buồn của chị.
Nhưng mong nhiều hơn chị bình yên. Chị thật bình yên và hạnh phúc nhé !
....................... Chỉ một ánh mắt nhìn xa của chị ............... trong em thành ám ảnh .