GIỌT
TÌNH
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ*
(ttkh)
Ai nỡ mang đi vần thơ lẻ
trống một dòng....
Giữa mùa hương dại em nhí
nhảnh
Vành môi cong mắt biếc thanh
thiênBuổi đêm có 12 ngựa bạch
Quì gối chìa yên em bước
lên
Một lần trìu mến anh gọi
tên
Em
chẳng thèm nghe gió sầu tênhEm đi lòng hướng về 9 nẻo
Có một phương trời em giấu anh
Rồi em chợt đếm mấy tuổi xanh
Đêm nao tuyết rụng trắng kinh
thành
Nến lung linh cháy hồng đôi
ngọn
Nhỏ xuống ga trinh năm giọt
tình
Mình cuốn vào nhau những bóng
hình
Êm ả xác thân vờn nắng
nhẹ
Cắn vành tai em.... anh nói
khẽ:
Em đã xinh
rồi…Chớ làm
thơ!
Cuộc đời bỗng chẳng có ai
ngờ
Anh bỏ nhân gian...em đứng
lại
Bơ vơ lang thang trên cõi
tạm
Để ông
trời
Bắt em làm
thơ...
Em viết dòng này đêm vắng
lắm
Chỉ thấy u minh giữa trống
huyền
Nước mênh mông nước ôi nước
mắt
Tỏa về trăm kẽ phiến tật
nguyền
Còn một chỗ này thu quây
kỉn
Rải chiếu cho em ngả lưng
nằm
Còn một nơi này mùa em
chín
Chỉ rụng quả về bến trăm
năm
Người đi gõ
lên thiên tình nặng
Lót múi hình hài hạt rêu
sương
Thu còn lay môi nồng mắt
nắng
Có còn gọi My
...đóa
Hải đường?
Giờ ghé môi
hôn ai đỡ lọng
Che một ô vàng rước kiệu
sen
Nắng gieo trăm ngả lòng trống
khốc
Vương đầy tay nải em mang
theo
Ngày ấy bây giờ lá hết
reo
Đường trần còn phủ mộng nữa
đâu
Anh đi mấy mùa hương vỡ
rụng
Thân Kiều lệ đổ đẫm trăng
ngần
Trách gì anh nữa chốn thâm
sâu
Bỏ nụ đào tình giữa bến
say
Một vòng hoa cúc gài thương
nhớ
Một cõi buồn tênh hoa nến
cay
Em ghé về anh nơi thềm
ướt
Mở chút lòng này giữa thanh
u
Bật nắp ván thiên lần cá
cược
Kết mộ in hằn võng nệm
ru
Thôi thì chút tình xưa gói
lại
Đường hoa không gỡ sóng lao
xao
Gói trên cung cấm loài cúc
dại
Em chôn mộng ấy trên triền
cao
..............
..............
Xin nhân gian gom nhành đông
lẻ
Tôi nhặt về gắn gốc sầu
tênh
Ươm ngày chín vỡ dòng thơ
lệ
Tôi ghép vần vào phía mông
mênh
Thôi em về đường còn xa
lắm
Hoa chuối vườn xưa lả tả
rồi...
Đặng Hà My
Berlin đêm 27.5.2012
Bài này... lạ quá Có phải là... Hà My đây không?
Để thư thả... đọc lại lần nữa, rồi sẽ... chém