Có còn nữa tiếng dế
Đan vào tóc cỏ
Đêm nay em về
Đành vay của phố
một câu thơ
một câu thơ
Bước chân ngại
ngùng
Hà Nội chập trùng
Nỗi buồn cổ tích
Cho em ướm vào vết nào
để hoài thai?
để hoài thai?
Đêm nay em về
Phía bên kia mù sa
Nào đâu có thể vớt lại thời
gian
Cho những đoản người còn chưa kịp quá
khứ
Chùm hoa khế rụng
Tím ngắt đầu hồi
Lá sen nâu xước mặt gương
hồ
Gió tanh nồng
mùi rô, diếc
mùi rô, diếc
Cuộn lòng sóng
khóc
Ngọn mùa giăng
Huyễn sương ứa từng búp
ngọc
Sao thấu nổi tròn
trăng
Đêm nay em về
Lại phải vay của phố
một câu thơ.
một câu thơ.
Đặng Hà My, HN
10.04.2012
---------------
- Hình như ở gần hồ tây người ta cũng có bán cà fê đấy nhỉ?
"Chùm hoa khế rụng về bên cửa
Tím ngắt đầu hồi
Lá sen vằ..
"Chùm hoa khế rụng về bên cửa
Tím ngắt đầu hồi
Lá sen vằn nâu cào xước gương hồ
Gió nồng mùi rô diếc
Cuộn lòng sóng khóc
Ngọn mùa giăng
Huyễn sương ứa từng búp ngọc
Sao thấu nổi tròn trăng"
Hê hê, còn vay phố một câu thơ hẳn là lãi suất cao lắm.
Xin tặng nữ sĩ bài thơ nhỏ về vay nhé
VAY CÓ LÃI
Phạm Bá Chiểu
Cho anh vay một ánh nhìn
Rồi anh sẽ trả đến nghìn lần hơn
Cho anh vay một nụ hôn
Rồi anh sẽ trả đến hơn nghìn lần
Vâng, không biết giữa người vay và người cho vay ai hạnh phúc hơn ai? Câu kết bài thơ bạn đã nói lên điều ấy
"Đêm nay em về
Lại phải vay của phố một câu thơ."
...
Nhưng đừng chờ nàng trả phố nha
Cứ để nợ rồi nàng vỡ nợ
Oà oà thơ nàng trả lại phố à.
Phố cứ níu bước chân nàng đi ..
Nhưng đừng chờ nàng trả phố nha
Cứ để nợ rồi nàng vỡ nợ
Oà oà thơ nàng trả lại phố à.
Phố cứ níu bước chân nàng đi nhé
Đừng để trăng mời gọi phía xa mù
Chỉ cho nàng vết chân nào vừa vặn
Nàng ướm vào sẽ cổ tích đêm nay...
Nếu đổi
"Cho những đoản người còn chưa kịp qúa khứ"
thành
"Cho những đoàn người ..
Nếu đổi
"Cho những đoản người còn chưa kịp qúa khứ"
thành
"Cho những đoàn người còn chưa kịp qúa khứ"
thì thường qúa phải không các bác?!
còn nếu đổi thành
"Cho những đoạn người còn chưa kịp qúa khứ"
Thì có lẽ cũng gây một cảm giác hao hao [đời người] ngắn ngủi trong côu thơ, nhưng không hay bằng "đoản". Có lẽ vì thế nên DHM "xảo ngữ" như vậy.
Chữ "chập trùng..." của DHM ở đây tôi cũng tìm ra một sự bao la trùng điệp ở trong đó, khác với "chập chùng" mang tính mơ hồ hay mơ màng.
Nhà Thơ Hữu Thỉnh, có ít nhất hai đời cầm chịch hội nhà văn, có một câu thơ điển hình đi vào sách giáo khoa:
Có cái gì... (tôi quêm mất khúc này) vắt nửa mình sang thu.
Tôi đặt câu hỏi: cái gì có thể vắt nửa mình sang thu? Tôi tự trả lời chẳng có cái gì có thể vắt nửa mình sang thu cả, ngoài tâm hồn người đọc.
Ai đọc thơ DHM thì phải đang ở trong tâm trạng thanh thoát thì mới thấy lâng lâng. còn chớ đọc khi đang lẳn khẳn thì bực mình lắm .
Chẳng hạn như: Ưỡn cong lên niềm nhớ...; Loã lồ cung điện...; và: Lời ấy... mắc trên gai.
Xin chào ạ
Thế là sao em ơi, a thấy nó bí bí thế nào ầy.
Câu này thì sai chính tả rồi: " Gió nồng mùi rô giế..
Thế là sao em ơi, a thấy nó bí bí thế nào ầy.
Câu này thì sai chính tả rồi: " Gió nồng mùi rô giếc" - Hình như ở đây phải là " diếc " chứ
Em kiểm tra lại nhé, không lẽ trí nhớ của A giờ kém vậy
Have a nice day
SG chợt mưa chợt nắng
Biết ai nơi đâu bây giờ
He he, sáng nay tự nhiên yêu đời, ghé nhà tiểu thư hát véo von mấy câu
Ấm đêm Yên Phụ xanh chiều Hồ Tây.
Lại phải vay của phố một câu thơ.
may mà em về em vay chứ ở bên kia em giật luôn thì Phố chỉ biết khóc
Có còn nữa tiếng dế
Đan vào tóc cỏ
Đêm nay em về
Đành vay củ..
Có còn nữa tiếng dế
Đan vào tóc cỏ
Đêm nay em về
Đành vay của phố một câu thơ
Thích khổ mở đầu này nhất. Khổ này:
Đêm nay em về
Phía bên kia mù sa
Nào đâu thể vớt lại thời gian
Cho những đoản người còn chưa kịp quá khứ
Cái câu... "Cho những đoản người còn chưa kịp quá khứ"- không hiểu gì, chắc tại đầu ngắn quá, huhu...