Ghét luôn cả bản thân mình, sự
mệt mỏi vô biên khi những lời sẻ chia của người khác mang tới mà ta
đành bất lực.
Phải,
tôi là kẻ bất tài, cứ làm một cuộc phiêu diêu trên cõi đời này, nhìn
những người sống trong giàu có và hạnh phúc, rồi ngó sang những mảnh
đời bất hạnh…
Tôi là
tôi, là người mà đến que diêm giữa bóng tối cũng không dám đốt lên,
chỉ sợ chính mình bị thiêu cháy.
Trái đất xưa nghe như chiều buồn
của Diễm, tôi cứ nắm tay mình mà đi. Đêm nay trời lạnh rồi, có băng!
Có băng rồi người ạ. Tôi hẳn sẽ co ro chạy thật nhanh từ ngoài đường
vào căn phòng có ánh đèn vàng ấm áp trông hệt như một ông mặt trời
nhỏ bé. Lần đầu tiên tôi nuôi được những bông lan khó tính và nó vừa
nở hoa, hoa màu tím.
12 giờ tối
qua, tôi cũng vừa bỏ lại một bàn tay trìu mến trong bóng đêm để
lao về nhà. Đồng hồ đã chậm hơn một tiếng, ngày hôm nay đổi
giờ rồi. Sao không đổi luôn cho đàn ông biến thành đàn bà hay ngược
lại nhỉ?
Mở mạng, vẫn những lá thư sưởi
tròn vòng tay, dòng email đặc biệt. Trong ấy có trời, có biển, có
hằng ha sa số câu chuyện. Tất tật đều mang tính thuyết phục. Lau khô
nỗi nhớ và cười một mình, cau có một mình. Tôi cứ bay nghiêng trên
một vùng trời không lối ra, nhìn quanh lối nào cũng định ừ, ờ... hay
là rẽ, rồi lần chần đứng lại.
Có ai giờ này còn thức không? Có ai
cực kỳ mạnh mẽ và cực kỳ yếu đuối không? Có chăng là những thằng
hề, xoay xoay chiếc mũ phớt trên tay, miệng phết đầy son đỏ loét, cái
miệng rộng hở hếch chùm răng, cười và nhăn nhở suốt cuộc kịch vui,
vui như hài, hài vui như tết. Chỉ có nỗi cô đơn dừng lại ẩn đằng sau
chiếc mũ phớt, cô đơn ngó qua vành mũ thấy những chùm đạn kẹt mà
không dám bắn, bắn ra sợ lại trúng phải mình.
Cứ đợi mãi một chuyến đò nào đó,
chuyến đò không người lái, người thuyền trưởng có thể đã về phía
một căn nhà với đầy đủ hạnh phúc sau một chuyến đi vòng quanh địa
cầu. Sao ta không chịu giữ lại riêng cho mình một vị thuyền trưởng
nhỉ?
Rồi
lại tự cười khẩy bởi mình chót sa đọa và đầy
đọa.
Này thì con vua hay cháu chúa. Thời
này, giờ này, chả cần gì đến vua phải biết mặt hay chúa phải biết
tên nữa. Biết tên vua nhiều quá rồi, nhìn thấy họ còn thường hơn cả
mình, ghê gớm chửa, kiêu đấy, mình kiêu thật đấy. Nhìn tay họ kìa,
chễm chệ trên ngai cao, hai cái tay chẳng biết nên đặt vào đâu cho xứng
với cái chễm chệ ấy. Cái tay ấy giờ chỉ còn nhiệm vụ đi xoa đầu
thiên hạ rồi cười, cười mỉm.
Mình vừa đi qua vùng
lá han, ngứa ngáy, làm luôn vài dòng vè để chứng tỏ mình cũng biết
làm thơ nhớn: Vua cũng như ăn mày, ngai vàng hay ngai bệt, ngàn năm rồi
cũng chết, bên suối ngà tóc mây.
Lần trước gặp vua rồi, vua viết sms
rằng muốn gặp riêng nói chuyện khoảng hai tiếng, chỗ thật kín đáo,
tất nhiên không phải chỗ “một ông sao sáng, hai ông sáng sao„ đâu. Chỗ
kia người ta thả năm ông sao, thậm chí còn hơn nữa. Có khi là 650 Mỹ
kim cho một đêm rất lẻ. Người đọc tin nhắn tủm tỉm hỏi tại sao phải
bí mật tuyệt đối thế. Vua bảo đang bị nhà nước quản thúc, thậm chí
bị theo dõi từng cái cử chỉ. Người nhận hỏi, thế gặp làm gì, vua
trả lời: muốn gì chiều hết, vừa có quyền, vừa có thế, vừa có đất,
thích cái gì. Đứa nhận bảo: chẳng thích gì, hai tiếng đồng hồ chỉ
để biết mùi bơ sữa hôm qua còn đọng lại từ nửa bán cầu kia mới bay
về à. Vua không nói gì, tính vua thế, vua nhường giới nữ, vua cũng
kiêu nữa, nhưng lính của người thì bảo: ngốc, (thực ra họ nghĩ khác,
vì có học nên người ta tránh cái chữ ngu như chó), bao nhiêu người lăn
rạp xuống đòi vua mưa móc mà còn làm bộ.
Hơ hơ, ai mà thèm làm bộ. Mùa đang gõ
đầy trên gót đây này, lá vàng, lá vàng xuống phố để heo may suốt đời
phải buồn, cớ chi làm bộ cho mệt, chỉ có điều trái tim chẳng đập
nổi, có lẽ đã phải ăn khá nhiều rau răm để tự nuốt cái trơ phận
hồng nhan với nước non rồi.
Và Tôi hâm lắm, tự trói mình thôi,
người say chẳng bao giờ nhận mình say, còn người tự nhận mình là hâm
chắc là hâm lắm, chẳng ai trói được, đố ai nhìn thấy tôi buồn, đố ai
nhìn thấy tôi khóc, và đố ai nhìn thấy tôi…không sung
sướng!
Đủ rồi, vua chúa thì cũng lượn kiếm ăn chỗ chân
dài mỏ đỏ nó mới xứng, Đây toàn chữ, mà chữ đen thùi lùi, không đẹp
và màu hồng như những chỗ khác đâu, mà có đọc cũng chẳng bõ mất
công lên diop, phải sắm kính mới, nghe đâu kính xịn giờ cũng ngót cả
chục triệu Việt chứ ít gì.
Rã họng cả buổi đêm hò lơ với hò
lờ. Giải thích trăm lượt vẫn cứ bị thuyết
phục…
Bị
một người thuyết phục!
-------------
-------------
Đường tam bảo em quì lên sắc
vóc
Một nẻo này gánh mấy nghiệp quy
y
Ăn mày cửa Phật từ kiếp
trước
Lộn về đây có thắp nổi vu
qui?
.
Đặng Hà My, Đức cuối tháng 10.2012
.
Đặng Hà My, Đức cuối tháng 10.2012
Cứ thế My nhé.
Để lâu lâu lại được đọc tạp văn,
Này t..
Này thì con vua hay cháu chúa. Thời này, giờ này, chả cần gì đến vua phải biết mặt hay chúa phải biết tên nữa. Biết tên vua nhiều quá rồi, nhìn thấy họ còn thường hơn cả mình, ghê gớm chửa, kiêu đấy, mình kiêu thật đấy. Nhìn tay họ kìa, chễm chệ trên ngai cao, hai cái tay chẳng biết nên đặt vào đâu cho xứng với cái chễm chệ ấy. Cái tay ấy giờ chỉ còn nhiệm vụ đi xoa đầu thiên hạ rồi cười, cười mỉm.
Mình vừa đi qua vùng lá han, ngứa ngáy, làm luôn vài dòng vè để chứng tỏ mình cũng biết làm thơ nhớn: Vua cũng như ăn mày, ngai vàng hay ngai bệt, ngàn năm rồi cũng chết, bên suối ngà tóc mây.
" 12 giờ tối qua, tôi cũng vừa bỏ lại một bàn tay trìu mến trong bóng đêm để lao về nhà"..
" 12 giờ tối qua, tôi cũng vừa bỏ lại một bàn tay trìu mến trong bóng đêm để lao về nhà" sao lại một bàn tay trìu mến trong bóng đêm, phải là một vòng tay ấm áp níu tôi đậu lại một bến bờ mới đúng chứ.
"nhìn quanh lối nào cũng định ờ, ờ, hay là rẽ" có lẽ là chữ ở chứ không phải là ờ
"hai tiếng đồng hồ chỉ để biết mùi sữa hôm qua còn đọng lại từ nửa bán cầu kia mới bay về à" Có lẽ chỗ này nên viết rõ hơn là mùi bơ sữa (mùi Tây
) kẻo người đọc tưởng rằng người viết chắc vừa mới sinh con
Một nẻo này gánh mấy nghiệp quy y
Ăn mày cửa Phật từ kiếp trước
Lộn về đây có thắp nổi vu qui