*Nhìn về phía bên kia đại dương
Có đất nước em
Gọi thật to em sẽ nghe tiếng Việt...
Là Em, Đóa hoa xuyên tuyết trở mình gọi mùa xuân. Con chim nhỏ xinh xinh mắt đen như hạt vừng, con chim nhỏ xinh chân thon như cọng cỏ.
Cũng là Đêm ca như con chim giấu mình trong lồng trời, không ngủ. Em ru ngày, ru mặt đất, ru cô độc, ru tôi.
Người đàn bà mất ngủ…chẳng phải do tiếng chim kêu, không phải tình yêu, không phải tuổi trẻ, không phải người đàn ông năm nào đứng đợi ngoài hiên… Chỉ có tiếng thở dài là thật, như mái rạ còng lưng mẹ, oằn giấc về Quê.
Lại mơ, Dịu êm bay tròn căng mười bảy, con tằm bé tí teo, em hát, em làm thơ. Em Giận, quay mặt vào tường, mắc ngực anh, quay vào đêm, mắc mắt anh, cuối con đường vẫn Anh. Em còn một bài thơ, giấu anh cất kỹ trong nhật ký, không phải vì kiêu hay yêu chưa đủ. Mong được anh yêu như môi người yêu, cũng sinh con cũng chạy vòng cơm áo, cũng buộc anh bằng những lạt thông thường, như phải kêt hôn, phải làm lễ cưới. Là Bài thơ cất giấu đó, ai đọc xong nhất định kết vợ chồng.
Đời cứ Ngược, áo đan mãi không xong, vẫn Nỗi buồn đêm qua là có thật, nôi buồn tươi rói, hoá kiếp mấy lần, khói trắng mờ lối đi.
Ai thả cành hoa, cánh xác xơ về trắng giấc mơ ai? Sao anh không tin hoa hồng đêm qua khóc, những long lanh trên cánh mỏng hãy còn nguyên? Sao không tin vào sự tích trầu cau, ba người vì yêu nhau thành miếng trầu cay xé?
Đàn ông đàn bà đến từ cái nhìn đầu tiên, đàn ông đến từ sao hoả, đàn bà đến từ sao băng.
Em chỉ Lời đơn sơ biếc xanh từ mẹ đá, trăng, sao, gió, mặt trời, cỏ cây ngoài cửa. Anh nói về những ước mong, còn em nín lặng, cá từng đàn quẫy đạp thơ em.
Tuyết có ngập mái nhà cũng chẳng thấu, ý nghĩ em dài như len tròn cuộn, câu thơ mềm như len trong mây, vì có thể ngày mai em không còn nữa…
Đường đời trên bàn tay tôi, vẽ lối không bằng phẳng, có phải lúc nào cũng vết lõm trên tay? Thị phi ném đá thả bè sông, thị phi ném không hoa hồng lên dàn lửa…
Tình cách trăm năm giấc mơ bay thăm thẳm…Em trút xiêm y, vẽ em khỏa thân…
Mùa đông trắng như chẳng còn gì thêm- Khi mắt anh giá băng. Em từ biệt…
Những mong muốn không thơ gì cả...
Điạ đàng vườn rộng, ngây thơ hồng hoang...
Nếu Tình yêu là chẳng thể bình yên. Xin nói lại không tìm bình yên nữa...
Hỡi ái tình váng chiều nắng quái, xin gửi lại, nén cuồng si dại, thiêu thân gãy cánh, rơi, rơi…
Thả nỗi buồn này lên núi ta đi thôi -Tâm hồn nhẹ bỗng, chỉ còn mây trắng, nhẹ bâng, Bay…
Nhưng em vẫn còn một bài thơ…
Ai đọc xong nhất định kết vợ chồng.
*Những câu chữ bên trên đều trích dẫn từ trong tập thơ mới nhất: Đoá hoa xuyên tuyết cuả nhà thơ Hoàng Thị Vinh.
Đêm 09.09.2011 Đặng Hà My.
Nhiên sơ, nhiên sơ... Đóa của mặt trời... Đoá của mặt người... Đoá ơi!
Còn duyên còn nợ, còn ba mươi sáu phố phường đẫm hồn Linh Lang hú gọi năm cửa ô Trấn Vũ.
Em còn nguyên vẹn vùng hương lửa hoá thân trong chiếc trâm bạc rớt trên vùng Biển Ngọc.
Còn đài các Còn kiêu sa(Kiệu rước mùa sang)
Em gọi mùa thu Tên là Hà Nội .
Riêng “Thoáng hồn thu thảo1” mình tự hát được. Khi nào gặp off chứng mình cảm nhạc thơ và giọng oanh tạc của mình.
lá níu em vào thu
lụa là níu kéo em về tơ nõn
Hừ.. ứ ư
hồng hồng tuyết tuyết
em về qua phố Hàng Buồm
không mong biển rộng không buồn khơi xa
nghe trong thẳm niệm chiều tà
hồn Linh Lang hiện trên toà tịch dương
hồng hồng tuyết tuyết
ứ ư...
chợt hồn thu thảo
vô thường trong em....
nhớ lại mấy câu thơ của ai đó " Em xinh xắn như bài thơ kín đáo/Anh hằng
yêu chắp mãi chẳng nên vần" để bào chữa cho mình: Yêu thơ văn của ..
nhớ lại mấy câu thơ của ai đó " Em xinh xắn như bài thơ kín đáo/Anh hằng
yêu chắp mãi chẳng nên vần" để bào chữa cho mình: Yêu thơ văn của nàng ấy
mà chẳng phân tích nó hay thế nào được. Choáng quá, chưa lại hồn. Một người con
gái Hà Nội tài ba, thơ đẹp, tình đẹp đến thế ai mà nắm bắt nổi dù chỉ vài sợi
tóc( Tóc nàng đẹp). Khi đăng dần thơ lên mạng mình học Hmy, khi đăng ảnh lên
cũng theo Hmy. Trước chẳng ai biết mình trai hay gái. Giờ biết, số lượng người
đọc thì tăng lên nhưng để lại lời nhắn rất ít, một số người hợp sóng. Thế cũng
rất hạnh phúc. Với lại mình bận một cách không bình thường nên chưa vào đọc bạn
blog nhiều. Mình cực kỳ thích những bài thơ về Hồ Tây và 36 phố 5 cửa ô của
nàng.
để thấy con trâu vàng lạc mẹ lồng từ phương Bắc tìm về cội nguồn lục lạc đền
đài gõ phí..
để thấy con trâu vàng lạc mẹ lồng từ phương Bắc tìm về cội nguồn lục lạc đền
đài gõ phím tịch dương..."- Nhiên sơ em thật cốt cách tinh thần. Yêu quê
hương từ máu thịt như máu thịt. Yêu không chịu lẫn vào đâu. Tình yêu chân thanh
như cứa thịt da ra là thấy máu. Mình thấy một số người khác thật thông minh khi
bày tỏ lòng yêu nước, giữ biển đảo thơ như dậy sóng... Nhưng nàng thông thái,
nàng yêu đất nước mình kiêu hãnh và đầy tự hào. Mình thấy cứ bươi thơ nàng ra
là thấy Hồ Tây, Hà Nội, hay ngược lại chạy vù vù qua 36 phố, cứ khuấy nước hồ
Tây lên hay vạch lá sen hồ ra là thấy nàng
Thơ HMy, tản văn HMy .................. Khá nhiều bài hay. Lạ . Tạo sức hút ................. Ok !
Nhưng gọi HMy là " ..
Thơ HMy, tản văn HMy .................. Khá nhiều bài hay. Lạ . Tạo sức hút ................. Ok !
Nhưng gọi HMy là " Một cây bút phê bình văn học đáng nể " thì người ta sẽ cười ......
Thưa bác M Thanh !
( Xin lỗi chị My vì làm phiền ạ )
Reeperbahn 154, 20359 Hamburg.
Vinh nhờ cầm bó hoa sen sang nhưng ..
Reeperbahn 154, 20359 Hamburg.
Vinh nhờ cầm bó hoa sen sang nhưng do bác có nhiều đồ lích kích nên không thể cầm theo, thôi đành loĩo vậy, chhỉ có chè và cốm thôi.
Nếu chỉ non tay một chút thôi, người ta sẽ viết lộn:
Nếu tình yêu là chẳng thể bình yên. Xin nói lại không tìm tình yêu nữa ...
N..
Nếu chỉ non tay một chút thôi, người ta sẽ viết lộn:
Nếu tình yêu là chẳng thể bình yên. Xin nói lại không tìm tình yêu nữa ...
Nhưng nàng đã khéo léo uốn mình như con rắn trong vườn Địa đàng, hi hi, chả thế mà các cụ Eva hay Adam cũng bị thuyết phục.
Nếu Tình yêu là chẳng thể bình yên. Xin nói lại không tìm bình yên nữa ...
Thật tuyệt vời, mà không khách sáo!
Cuối cùng, có một câu hứa của nàng mà Hmy túm được. Đó là lời hứa, không phải nàng hứa với một chàng nào đó, lời hứa như một định mệnh vói nhân gian, hay với nàng Thơ mà thiên hạ bao năm đâm đầu váng óc đi tìm cho mình một câu trọn vẹn chữ Thơ:
“ Nhưng em vẫn còn một bài thơ...ai đọc xong nhất định kết vợ chồng.”
Và chúng ta, tất cả chúng ta đang trên đường tìm đến với bài thơ đó!
Ôi chầu chầu…Nhưng, với câu chữ, mình đã thất bại hoàn toàn.
HTVinh đã từng nói, hình như tâm hồn không ở thế giới này, kiếp này hình như mới chỉ mới đi ngang qua. Ừ, mà cũng có thể, ông trời cho ta nhiều thứ, để cho ta có quyền đòi hỏi nội tâm sâu thẳm của mình? Ừ, hay vì mình quá đủ đầy, để không còn những vướng bận đời thường mà hoá vào câu chữ?
Tại sao nàng viết:
Em chỉ Lời đơn sơ biếc xanh từ mẹ đá, trăng, sao, gió, mặt trời, cỏ cây ngoài cửa. Anh nói về những ước mong, còn em nín lặng, cá từng đàn quẫy đạp thơ em.
Hmy thì biết thừa sự kiêu hãnh trong cái giả vờ đơn giản ấy rồi. Ai, chỉ có đá, gió trăng sao và mặt trời cùng cỏ cây…trong tâm hồn em đó. Kiêu! chả phải, nàng đứng trên cái „kiêu căng“ mà nhìn xuống nó, hình như đó là nốt kiêu rất „chùng“! Nàng nhớ nhé : nốt kiêu rất chùng!
.........................................................
Ân tình thăm thẳm .....................
Ai có thể khô..
.........................................................
Ân tình thăm thẳm .....................
Ai có thể không rung động trước sự thăng hoa cảm xúc này .
Những tâm hồn thánh thiện và chị thật tuyệt vời HMy ạ !