Giờ mới kể
NGƯỜI ĐẦU TIÊN ĐƯA CA SĨ VIỆT NAM SANG BIỂU DIỄN
TẠI CHÂU ÂU
Chuyện hóng, Đặng Hà My
Cả tuần theo dõi về Đại
tướng, cứ mở mạng ra là sụt sịt.
Khiếp đi được, lão Cú
chọc: oài, hóa mụ biết khóc cơ đấy.
Quay ra chửi té tát: các
lão là đồ bỏ phiếu bằng chân (thuyền nhân), cá mập chê không ăn nên
thoát sang đây, các lão là cái đồ vô ơn, đồ vô tâm, đồ vô tình, đồ…phản
động…
- Hả, nói lại xem nào.
Lão ấy còn cười vào mũi
mình.
Chả thèm nói, mình ẩn
lão ra khỏi vp, đóng cửa lại, vào trang FB Đại tướng Võ Nguyên giáp xem
tin tức, những bức ảnh quí giá về Người.
Rồi qua bên trang Nguyễn
Quang Vinh, thấy bao nhiêu hoàn cảnh… chẹp, còn ung dung ngồi chồm chỗm
theo dõi màn Laptop thấy sao sao ấy.
Lộn ruột, mắt mũi vẫn
kèm nhèm, nhảy bổ vào chỗ lão Cú đang làm việc:
- Này, viết cái gì thế?
Lão bảo xong công việc
cũng định viết bài gì đó về ông Giáp!
Mình hét:
- Cụ chứ, không được hỗn!
Thế mà hắn bỗng chuyển
giọng bình luận với mình ngay.
Hắn nói được một câu là
thương ô Giáp, mình cũng thấy mát lòng, chứ xưa cứ nghĩ cái bọn PĐ
cứng đầu không biết thế nào là phải là trái.
Ai ngờ cuộc đời mình
toàn gặp cái phía bên kia, hôm trước bác H đi ngang rẽ vào cũng là
thủy quân lục chiến gì đó của phía ấy.
Hồi đầu mình cũng tò mò
tiếp xúc với bọn PĐ xem sao, phải nói đa phần họ rất hiền lành.
Nhiều khi họ nói căm ghét nọ kia, mình nhảy dựng lên. Thế mới biết,
máu cs trong mình ghê phết. Nhưng quả thật, nhiều lúc cũng ức, thấy
bất đồng chính kiến với bọn họ, cứ như Một mình chống lại Mafia
ấy.
Mãi hôm rồi, mình với
lão Cú cũng đưa ra được đúng một ý kiến: Ở Việt Nam tìm người tài để lái cũng khó, còn cái đám Việt
kiều bên này thì cũng toàn mồm thối, chỉ lo chõ mõm làm rối chứ
chả thằng chó nào giúp được cái gì vẻ vang cho đất nước.
----
Thực ra, dân bên Tây Đức chủ yếu là thuyền
nhân ngày trước, còn bên Đông chủ yếu là người Bắc đi lao động hợp
tác ngày xưa.
Léng phéng thế nào khi
sang đây mình lại ở đúng bên Tây, cộng đồng Việt lẻ tẻ, chủ yếu
sống với dân bản xứ.
Hồi đầu hỏi quanh, toàn
là các ông bà „ngụy quân ngụy quyền“, lão D là con của ông giám đốc
sở mật thám Đà Lạt, lão C thì con tỉnh trưởng công an Biên Hòa, bà H
thì ngày xưa thư ký văn phòng TT…ôi trăm thứ bà rằn, mình chả hiểu
là chức ấy quyền ấy có gì không, chứ cái thứ hai con nhà kình địch
giờ lại bắt tay đoàn kết làm ăn
chung thế này.
Lão Cú kể ngày trước
nhà lão lúc nào cũng có cả tiểu đội gác cho ông già 24 trên 24, thay
phiên nhau. Mình hỏi sao vậy, lão bảo sợ việt cộng nó thịt.
Nghe hãi, thế mà lần gặp
ông cụ nhà lão ở VN lại thấy hiền khô. Ông vượt biên 3 lần đều không
thoát, chỉ hai thằng con trời đánh là thoát mà bây giờ một thằng
ngồi lù lù trước mặt mình đây, còn thằng nữa ở cách đây 50km.
Lão Cú được cái tài ba
trong làm ăn và đối nhân xứ thế.
Những năm nhà nước chưa
cho đám VK về nước thì lão đã làm nhiều Show ca nhạc, múc ca sĩ từ
trung tâm Asia và Thúy Nga từ bên Mỹ sang hát, kiếm bộn tiền.
Có điều lão keo kiệt, hôm
mình bảo lão là cứt sắt, lão cười hềnh hệch chẳng biết ý câu ấy
là gì.
Cái mặt lão đi đâu cũng
nhiều người biết. Người ta bảo thằng cha này có óc mà không có tim.
Lần đầu tiên lão xin giấy
phép mang đám ca sĩ Việt Nam sang hát thì bị vô số người chống lại,
người Việt bên West (tây Đức).
Họ là người chế độ cũ, nên nhất khoát
không cho đám ca sĩ từ Viện Nam qua hát.
Buổi bán vé đầy gian nan
thử thách, khi vé đã bán hết, chuẩn bị đến giờ diễn thì một đoàn
người Việt mình mang khẩu hiệu băng rôn biểu tình, cẩm diễn, diễn là
tiếp tay cho cộng sản…
Vậy mà lão vẫn bình
tĩnh, khi họ dọa đặt mìn vào Halle thì ai nấy đều xanh mặt. Đám ca
sĩ vàng hết mắt, ngồi chầu hẫu trong cánh gà hội trường.
Lão Cú gọi cảnh sát
đến, một bên Polizei, một bên người Việt chống lại. Lão cầm micro oang
oang:
-
Tôi tiếp tay cho
cộng sản hay các vị không biết mình là ai? Nếu các vị muốn hòa
bình thì tôi mang người của nhà nước sang biểu diễn giao lưu đây, các
vị muốn thay đổi thì đây là cơ hội để quí vị tiếp cận và nói
chuyện với họ, cớ sao mang mìn bom ra dọa một dúm người biểu diễn. Các
vị hãy thuyết phục họ đi, nếu họ nghe theo, nghĩa là các vị chiến
thắng…
Chắc
lão còn nói gì nữa, nhưng rồi tự dưng sau đó đoàn người bỏ đi hết.
Và buổi diễn đầu tiên của Việt Nam trên Tây Đức thành công mỹ mãn,
sau đó lão đưa tiếp đoàn sang nhiều nước châu Âu khác nữa.
Rồi
những Show ca nhạc của lão liên tục diễn ra, nghe bảo ngày ấy lão có
cả vài triệu USD.
Cỡ
chục năm sau, nhiều người trong đám phản đối ấy vẫn còn gặp lão xin
lỗi.
Nhưng
thỉnh thoảng có hội hè gì bên này, lão ấy quay ra định giới thiệu
cái gì về mình là mình lại bảo em đi toilet.
(Chưa hết)
ĐHM, nước Đức 18.10.2013
"Em sẽ về phía hòang hôn
Núp mình trong sắc lá..."
mình nghĩ nhẽ là nên dùng từ chuẩn phổ thông "nấp",..
"Em sẽ về phía hòang hôn
Núp mình trong sắc lá..."
mình nghĩ nhẽ là nên dùng từ chuẩn phổ thông "nấp", bài chả có gì để phải dùng từ địa phương như vậy, nó "quê" không đúng chỗ, dùng "nấp" có lẽ là đúng và hay hơn chăng? "sắc lá" cũng không ổn - hoàng hôn nhập nhoạng mà lá nào còn khoe sắc? Nếu giả dụ cậu viết... "bóng lá" thì sao? ""Em sẽ về phía hòang hôn
Nấp mình trong bóng lá..."
Khổ cuối:
Hôn lên bàn tay này
Từ biệt phía nào đây
Tiếng còi tàu thảng thốt
Còn lại
Mình em
Cùng với anh... cảnh sát
.
Chào cậu! Nguyễn
Từ biệt phía nào đây
Tiếng còi tàu thảng thốt
Mình em
Cùng với bóng…sân ga
Không hiểu sao đọc bài thơ này ..
Từ biệt phía nào đây
Tiếng còi tàu thảng thốt
Mình em
Cùng với bóng…sân ga
Không hiểu sao đọc bài thơ này mình có cảm giác cũng chênh chao hẫng hụt, nhất là khổ thơ cuối. Có cái gì đó chao chát, nặng lòng, không hẳn là một tiếng thở dài