Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

NGƯỜI TÌNH, thơ.


Thơ: Đặng Hà My
.
Con có rất nhiều người tình, Chúa ạ
Nhưng con yêu duy nhất
Chỉ một người
Con có rất nhiều bạn bè, Chúa ạ
Nhưng tri âm cũng chỉ có một người

Nhan sắc không mua
Trí khôn chẳng bán
Khen đẹp thì thiếu
Khen ngoan thì thừa

Người nào biết, sẽ được tất cả

                                                   ĐHMy, Germany 30.10.2013

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

RĂN MÌNH thơ: Đặng Hà My


RĂN MÌNH
                                               Đặng Hà My
Nhìn nhau rồi quay đi
Ta quá quen rồi bóng mây
Nhìn nhau rồi…đi đi
Ta quá quen rồi tàn cây

Tiếng hót trong lùm chiều khắc khoải
Tiếng hót trong buổi chiều ngắc ngoải

Con chim đậu cong cành
Sao lại sợ cành cong
                                                Germany 10.2013
------ 
Bài phía dưới của bạn Laisac trong Blogyahoo họa lại:


MÌNH RĂN

Sao lại sợ cành cong
Con chim đậu cong cành
Tiếng hót trong buổi chiều ngắc ngoải
Tiếng hót trong lùm chiều khắc khoải
Ta quá quen rồi tàn cây
Nhìn nhau rồi…đi đi
Ta quá quen rồi bóng mây

Nhìn nhau rồi quay đi…



Con đường, thơ: đHM

KHÔNG ĐỀ
Oct 14, 2013 7:19 AMPublicPageviews 2282

CON ĐƯỜNG

Đặng Hà My
.
Em sẽ đi ngang những conđường
Có tia nắng
Có gió buồn ngày cũ
Có những đêm trường
Những nỗi niền ẩn dụ
.
Em sẽ về phía hòang hôn
Núp mình trong sắc lá
Vàng thu ơi
Em biết trốn vào đâu?
.
Trốn vào đâu
Bóng tối có thể lại chính là hạnh phúc
Mặt trời mọc đằng đông
Sao lại chạy phía tây?
.
Hôn lên bàn tay này
Từ biệt phía nào đây
Tiếng còi tàu thảng thốt
Mình em
Cùng với bóng…sân ga .
ĐHM 14.10.2013


  • Cỏ Cỏ
    • Cỏ
    • Oct 15, 2013 7:25 PM
    Theo chân cậu sang. Cho mình nói tí:
    "Em sẽ về phía hòang hôn
    Núp mình trong sắc lá..."
    mình nghĩ nhẽ là nên dùng từ chuẩn phổ thông "nấp",..
    Theo chân cậu sang. Cho mình nói tí:
    "Em sẽ về phía hòang hôn
    Núp mình trong sắc lá..."
    mình nghĩ nhẽ là nên dùng từ chuẩn phổ thông "nấp", bài chả có gì để phải dùng từ địa phương như vậy, nó "quê" không đúng chỗ, dùng "nấp" có lẽ là đúng và hay hơn chăng? "sắc lá" cũng không ổn - hoàng hôn nhập nhoạng mà lá nào còn khoe sắc? Nếu giả dụ cậu viết... "bóng lá" thì sao? ""Em sẽ về phía hòang hôn
    Nấp mình trong bóng lá..."
    Khổ cuối:
    Hôn lên bàn tay này
    Từ biệt phía nào đây
    Tiếng còi tàu thảng thốt
    Còn lại
    Mình em
    Cùng với anh... cảnh sát
    .
    Chào cậu! Nguyễn
    • Đặng Hà My Đặng Hà My
      Cảm ơn cậu- Này cho tớ hỏi anh Cỏ thế nào rồi, người tớ yêu mến chắc chắn luôn an lành phải không cậu?
  • Cá Gỗ Cá Gỗ
    Hôn lên bàn tay này
    Từ biệt phía nào đây
    Tiếng còi tàu thảng thốt
    Mình em
    Cùng với bóng…sân ga

    Không hiểu sao đọc bài thơ này ..
    Hôn lên bàn tay này
    Từ biệt phía nào đây
    Tiếng còi tàu thảng thốt
    Mình em
    Cùng với bóng…sân ga

    Không hiểu sao đọc bài thơ này mình có cảm giác cũng chênh chao hẫng hụt, nhất là khổ thơ cuối. Có cái gì đó chao chát, nặng lòng, không hẳn là một tiếng thở dài

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

GIÂC MƠ ÔNG BỤT, tản văn: Đặng Hà My

GIẤC MƠ ÔNG BỤT

Tản văn: Đặng Hà My

Ngày ấy, khi vừa tắm xong, mẹ miệt mài chải mớ tóc dài của tôi, mẹ ngắm và ân cần từng sợi, chỉ lo nó bị rụng.
Và tôi…
Áo và quần lót chưa mặc, chỉ cuốn một chiếc khăn tắm ngang hông, mắt vẩn vơ nhìn ra cửa sổ, nơi có hoa nắng và những tiếng chim hót trong veo buổi sớm.
Mẹ tận hưởng niềm vui từ mái tóc tôi như một tài sản vô giá của mẹ.
Tôi lơ đễnh ngắm những tài sản của tôi đang bay lượn trên những đám mây.

Khi chiếc áo nịt ngực che ngang, thẹn thùng thiếu nữ, những lời tán tỉnh chọc ghẹo đồng hành với cảm xúc hai chiều, có nhiều người tử tế và chút ít kẻ dở hơi tự nhiên đến.
Mùa xuân hoa khoe sắc. Tôi gặp được thái bình nhiều hơn nỗi buồn. Có ai đó bảo, tôi chỉ biết đau khổ khi bị ai đó bỗng dưng yêu.
Có phải vì tình yêu bây giờ cũng mang lên bàn cân nên khó gặp những cái bỗng dưng hay tự nhiên không.

Làm sàm.
Hãy nhìn những mùa đông chạy ngược qua cửa sổ, tuyết bay mù trời, tôi đàn bà chia năm ngọn nến, chiếc đèn dầu từ cổ xưa thì thầm nói chuyện thần thoại, bờ vai tôi vẫn tròn lẳn những giấc mơ.
Giấc mơ ông Bụt mếu.
Giấc mơ ông Bụt cười.

Trần tình, tôi dỡ mấy món tội đồ treo lên mắc, cởi khuy nỗi niềm thả xuống đáy sông, đàn ngỗng trời vật vã nghển cổ nhìn thẳng vào dòng khôn xiết.
Hôm qua con cừu lông xoăn chờ người tới cắt, tôi hong hóng nhìn ra cánh đồng mênh mông một màu bát ngát vàng rơm.
Quyển sách trên tay, lặng lẽ ngắm mình qua bóng cửa kính con tàu, có chuyến nào khác chuyến này không.
Tôi, người hành khách độc vị chưa bao giờ biết mua vé khứ hồi, người khách không bao giờ ngoảnh lại vì phía sau đã là dã sử trăm năm.

Tôi xuống ga. Đi vào Restaurant.
Chiếc bàn ăn khăn trắng tinh cùng hoa và nến.
Thanh thản ăn
Thanh thản cười
Thanh thản buồn
Và thanh thản nhớ tới một vài người, nhưng duy nhất thì chỉ có một.

Mấy người Đức ngó tôi, chợt là lạ vì một Á châu nhỏ xinh đi vào quán một mình.
Tôi ăn những con sò hiếm, thử thịt cá voi và kanguru.
Tất cả đều nhạt nhẽo, tôi quay lại với món mì xào và ớt tây. Tôi vừa uống một ngụm rượu ngọt, mặt đỏ bừng vì cả nến, vì những khởi nguyện trên những món đồ ăn chất đầy nỗi niềm động từ Ăn
đó là Trần,
đó là Tục,
là Lụy.
Người ta có tâm tư thì không ăn được, còn tôi càng thích lèn thật nhiều để bắt cái dạ dày cùng đồng hành với mình, chẳng ngu gì không kiếm đồng minh khi mình sẵn có.

No nê như sau một cuộc làm tình siêu thực. Tôi đứng dậy lấy áo, người phục vụ khoác vội cho tôi, nhoẻn miệng cười và auf wiedersehen (tạm biệt).
Tôi đi về mông lung thành phố. Phía trung tâm nơi tôi ở có ánh đèn huyền ảo và những lùm cây luôn khua gió.

Đêm thu, cái nhớ lại đến dày vò nát một khoảng trời.
Bật ti vi, quảng cáo cả bao nhiêu là cơ man thân thể phụ nữ, sex như món độc đạo, bọn gái tây vú mông to, da trắng mượt, toàn đồ thiên nhiên ban tặng.
Gái Đức giờ lười không chịu đẻ, lấy ai mà đóng thuế mai sau. Cứ chiếu sex cho lắm vào, hổn hển đến độ hấp hối mà chả đứa quái nào động dạng, nó đang thừa ê chề món ấy, giờ có ẩn vào, có cho tiền nó cũng chả thèm ăn, có ăn thì nó cũng chẳng quên uống thuốc tránh thai hay cho cái màng cao su vào.
Với chúng, chuyện ấy hình như cũng chẳng bằng vùi đầu ngó qua chiếc điện thoại bất ly thân trên tay, rồi cười, rồi bí ẩn. Đến kỳ nghỉ chúng đi rực ruột Urlaub trên khắp thế giới, rủ nhau đến những nơi nào nhiều nắng rồi tồng ngồng phơi cái thứ suốt đời phải nằm trong những chiếc quầy bằng bàn tay.
Ẹc, lại bật nhạc nghe mấy bản yêu thích…


12 giờ đêm, người ta gọi điện từ bên kia trái đất:
- Em à, anh nhớ em…
- Tội nghiệp, thôi đừng nhớ nữa, em đang viết thư cho anh mà.
Vỗ về nhau, hơi thở tan vào điện thoại, rung cảm sang bán cầu đại não của hai đối cực.
Lạ kỳ, đàn bà từ thưở biết cuồng si, đàn bà nhiều chuyện từ khi biết ái tình, đàn bà kể lể những cuộc tình tay ba tay tư, thậm chí cả tay năm.
Ghen tuông, chiếm hữu, ái ố, ngỗ nghịch sao bỗng thấy tuyệt vời.

Này, hôm qua hơn hớn trong vòng tay ai, ngày mai xa cách trầm lòng xuống bờ hoang vắng.
Đóa hoa nào há miệng nở mà ong bướm chẳng bu.
Có lúc là một chị nông dân chính hiệu nâng từng cánh hoa mỏng manh nhầm tưởng đám cỏ gà và hềnh hệch cười.
Có lúc như mụ phù thủy khoằm mỏ cưỡi trên chiếc chổi cùn bay khắp thế gian.
Có đôi khi ưu tư ra bờ hồ thả một bó hoa xinh tim tím xuống dòng nước xôn xao để ru đời, ru mình…
Những sáng, trưa, chiều, tối, nhìn qua rèm cửa màu hồng thấy giấc mơ đi hoang, chợt biến thành tân nữ ôm ngực che một khoảng trời tràn đầy khói sương lãng đãng.

Mùa thu đang soi gương, tôi soi chân dung mình trên khoang xanh thăm thẳm
Đâu là giấc mơ có thật, đâu là khoảng trống tận cùng hoang vu.
Chiếc ghế bọc lụa mềm không ngai, đàn mỹ nhân bị biến thành chim thiên nga mãi đi tìm giấc mơ hoàng tử…
Hồi sinh.
ĐHM, nước Đức 26.10.2013
 

Trước cửa nhà HMy




Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Album Giỡn với thu, thăm lâu đài cổ Schloss Nordkirchen, bài thơ cho một người... NƯỚC ĐỨC THÁNG MƯỜI Tho: Đặng Hà My

NƯỚC ĐỨC THÁNG MƯỜI
Thơ: Đặng Hà My

Tháng mười anh ạ
Những ngôi nhà nở đầy hoa trên ban công cửa sổ
Lễ hội bia Oktoberfest...
Những dòng sông Rhein, Donau, Elbe, Oder, Weser và Ems duỗi dài trong mật nắng
Phiến gỗ nồng nàn hương thảo mộc
Chông chênh bước chân
Ghé thăm lâu đài cổ
Nghe lá thu reo suốt dọc đường

Nước Đức, tháng mười rực vàng thị trấn
Những thánh đường lấp lánh
Những mặt hồ xanh
Khu biệt thự nối nhau trên tàng cỏ
Lặng... một góc không gian

Tháng mười
Họa sĩ và hoa
Tuyệt vời Picasso
Bức chân dung Chàng trai ngậm tẩu

Tháng mười lặng lẽ giấu anh trong tận cùng yêu dấu
Như ngày xưa mẹ sinh em chưa kịp đặt tên
Chỉ có tiếng khóc ngằn ngặt từ giây phút chào đời
Như nỗi niềm muôn năm đòi nợ

Tháng mười nhớ
Người ta hôn nhau bằng môi nóng
Bằng ấp ôm
Bằng ghì xiết cuồng điên
Chúng mình hôn nhau bằng khoảng cách
Chỉ thiên hà và Phật - Chúa biết thôi

Anh có sang không
Nước Đức vàng thu lộng lẫy
Chúng mình sẽ ngã vùi trên thảm lá
Cả khu rừng vang khúc nhạc diệu kỳ

Sang đây đi
Nước Đức mùa xuân
Xem lũ bồ câu non mới ra ràng
Chấp chới mỏ xinh chờ mẹ mớm
Rồi mùa đông
Thân xác ta nóng bỏng
Tuyết sẽ tan khi hai đứa bên nhau

Sang đây nhé
Nước Đức mùa hè
Căn phòng em đầy hoa hồng
Và gió
Màu tím nhung mắt huyền
Chờ đợi
Thu lại về
Đắm đuối yêu đương

Tháng mười xa nhau
Tận cùng nỗi nhớ
Nỗi nhớ mọc cánh
Chỉ những người thật yêu mới thấy được điều này
.
ĐHM Germany 22.10.2013

mùa thu nước Đức






Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Chuyện hóng, giờ mới kể


Giờ mới kể
NGƯỜI ĐẦU TIÊN ĐƯA CA SĨ VIỆT NAM SANG BIỂU DIỄN TẠI CHÂU ÂU

                                                                 Chuyện hóng, Đặng Hà My

Cả tuần theo dõi về Đại tướng, cứ mở mạng ra là sụt sịt.
Khiếp đi được, lão Cú chọc: oài, hóa mụ biết khóc cơ đấy.
Quay ra chửi té tát: các lão là đồ bỏ phiếu bằng chân (thuyền nhân), cá mập chê không ăn nên thoát sang đây, các lão là cái đồ vô ơn, đồ vô tâm, đồ vô tình, đồ…phản động…
- Hả, nói lại xem nào.
Lão ấy còn cười vào mũi mình.
Chả thèm nói, mình ẩn lão ra khỏi vp, đóng cửa lại, vào trang FB Đại tướng Võ Nguyên giáp xem tin tức, những bức ảnh quí giá về Người.
Rồi qua bên trang Nguyễn Quang Vinh, thấy bao nhiêu hoàn cảnh… chẹp, còn ung dung ngồi chồm chỗm theo dõi màn Laptop thấy sao sao ấy.
Lộn ruột, mắt mũi vẫn kèm nhèm, nhảy bổ vào chỗ lão Cú đang làm việc:
- Này, viết cái gì thế?
Lão bảo xong công việc cũng định viết bài gì đó về ông Giáp!
Mình hét:
- Cụ chứ, không được hỗn!
Thế mà hắn bỗng chuyển giọng bình luận với mình ngay.
Hắn nói được một câu là thương ô Giáp, mình cũng thấy mát lòng, chứ xưa cứ nghĩ cái bọn PĐ cứng đầu không biết thế nào là phải là trái.
Ai ngờ cuộc đời mình toàn gặp cái phía bên kia, hôm trước bác H đi ngang rẽ vào cũng là thủy quân lục chiến gì đó của phía ấy.

Hồi đầu mình cũng tò mò tiếp xúc với bọn PĐ xem sao, phải nói đa phần họ rất hiền lành. Nhiều khi họ nói căm ghét nọ kia, mình nhảy dựng lên. Thế mới biết, máu cs trong mình ghê phết. Nhưng quả thật, nhiều lúc cũng ức, thấy bất đồng chính kiến với bọn họ, cứ như Một mình chống lại Mafia ấy.
Mãi hôm rồi, mình với lão Cú cũng đưa ra được đúng một ý kiến: Ở Việt Nam tìm người tài để lái cũng khó, còn cái đám Việt kiều bên này thì cũng toàn mồm thối, chỉ lo chõ mõm làm rối chứ chả thằng chó nào giúp được cái gì vẻ vang cho đất nước.
----
  Thực ra, dân bên Tây Đức chủ yếu là thuyền nhân ngày trước, còn bên Đông chủ yếu là người Bắc đi lao động hợp tác ngày xưa.
Léng phéng thế nào khi sang đây mình lại ở đúng bên Tây, cộng đồng Việt lẻ tẻ, chủ yếu sống với dân bản xứ.
Hồi đầu hỏi quanh, toàn là các ông bà „ngụy quân ngụy quyền“, lão D là con của ông giám đốc sở mật thám Đà Lạt, lão C thì con tỉnh trưởng công an Biên Hòa, bà H thì ngày xưa thư ký văn phòng TT…ôi trăm thứ bà rằn, mình chả hiểu là chức ấy quyền ấy có gì không, chứ cái thứ hai con nhà kình địch giờ lại bắt tay  đoàn kết làm ăn chung thế này.

Lão Cú kể ngày trước nhà lão lúc nào cũng có cả tiểu đội gác cho ông già 24 trên 24, thay phiên nhau. Mình hỏi sao vậy, lão bảo sợ việt cộng nó thịt.
Nghe hãi, thế mà lần gặp ông cụ nhà lão ở VN lại thấy hiền khô. Ông vượt biên 3 lần đều không thoát, chỉ hai thằng con trời đánh là thoát mà bây giờ một thằng ngồi lù lù trước mặt mình đây, còn thằng nữa ở cách đây 50km.
Lão Cú được cái tài ba trong làm ăn và đối nhân xứ thế.
Những năm nhà nước chưa cho đám VK về nước thì lão đã làm nhiều Show ca nhạc, múc ca sĩ từ trung tâm Asia và Thúy Nga từ bên Mỹ sang hát, kiếm bộn tiền.
Có điều lão keo kiệt, hôm mình bảo lão là cứt sắt, lão cười hềnh hệch chẳng biết ý câu ấy là gì.
Cái mặt lão đi đâu cũng nhiều người biết. Người ta bảo thằng cha này có óc mà không có tim.
Lần đầu tiên lão xin giấy phép mang đám ca sĩ Việt Nam sang hát thì bị vô số người chống lại, người Việt bên West (tây Đức).
 Họ là người chế độ cũ, nên nhất khoát không cho đám ca sĩ từ Viện Nam qua hát.
Buổi bán vé đầy gian nan thử thách, khi vé đã bán hết, chuẩn bị đến giờ diễn thì một đoàn người Việt mình mang khẩu hiệu băng rôn biểu tình, cẩm diễn, diễn là tiếp tay cho cộng sản…
Vậy mà lão vẫn bình tĩnh, khi họ dọa đặt mìn vào Halle thì ai nấy đều xanh mặt. Đám ca sĩ vàng hết mắt, ngồi chầu hẫu trong cánh gà hội trường.
Lão Cú gọi cảnh sát đến, một bên Polizei, một bên người Việt chống lại. Lão cầm micro oang oang:
-         Tôi tiếp tay cho cộng sản hay các vị không biết mình là ai? Nếu các vị muốn hòa bình thì tôi mang người của nhà nước sang biểu diễn giao lưu đây, các vị muốn thay đổi thì đây là cơ hội để quí vị tiếp cận và nói chuyện với họ, cớ sao mang mìn bom ra dọa một dúm người biểu diễn. Các vị hãy thuyết phục họ đi, nếu họ nghe theo, nghĩa là các vị chiến thắng…
Chắc lão còn nói gì nữa, nhưng rồi tự dưng sau đó đoàn người bỏ đi hết. Và buổi diễn đầu tiên của Việt Nam trên Tây Đức thành công mỹ mãn, sau đó lão đưa tiếp đoàn sang nhiều nước châu Âu khác nữa.
Rồi những Show ca nhạc của lão liên tục diễn ra, nghe bảo ngày ấy lão có cả vài triệu USD.
Cỡ chục năm sau, nhiều người trong đám phản đối ấy vẫn còn gặp lão xin lỗi.

Nhưng thỉnh thoảng có hội hè gì bên này, lão ấy quay ra định giới thiệu cái gì về mình là mình lại bảo em đi toilet.
   (Chưa hết)

                                                            ĐHM, nước Đức 18.10.2013

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Áo xanh tào lao chuyện


Hôm nay vớ được cái áo xanh, chụp xừ mấy bức mặt xanh như tàu lá.
Ơ, thế mà nhớ bỏ xừ, khiếp, người đâu mà lạ, cứ hét ầm qua màn hình. Giờ này mà còn bấu, còn véo, còn hờn giận, còn…mà thôi, chả dại dài dòng.

Lạ nhỉ, nghe bảo bài hát Caffe chiều Yên Phụ bác Lê Mây phổ ẵm giải nhất bài hát về HN năm nay à, nghe vậy nhưng cái tính mình nó đoảng, nghe xong quên béng, thôi để lúc rảnh ngó ngấp cũng được, gì thì gì, cũng là đứa con tinh thần.

CÀ PHÊ CHIỀU YÊN PHỤ
                                       Đặng Hà My
Phố cũ
Quán xưa
Buổi chiều lơ đễnh
Nắng đã nhạt màu
Gió đã heo may
Lá đã lạnh gầy
Đường rộn ràng
Mà tựa hồ rêu phủ
Những nhành cây
Vẫy mỗi bước say say
 
Câu hát quen
Giọt cà phê thì lạ
 Mơ hồ
Tí tách nhớ quên
   
Lá sen cuối mùa lay chân trời sóng vỡ
Vẽ mặt hồ
Bóng đàn chim
Vỗ cánh về phương nao
 
Vẫn chưa nhạt hương
Một chiều hoa sữa
Phố gọi vào đêm
Từng ngọn gió lao xao
  
Tí tách cà phê
Nơi quán chiều Yên Phụ
Em cũng mơ hồ
Quên
Nhớ
Giữa nôn nao...
----
Hôm qua lại nhận được một bài thơ của mình được phổ nhạc do Cẩm Vân hát.


Có nhà bác Cá Gỗ thì mình yêu quí lắm, vì nhà ấy phổ cho mình nhiều bài rất xúc động, mà chưa bao giờ mời lão được cốc trà mạn, mình còn rắp tâm đòi catse cảm xúc nữa ấy chứ.


 Được cái, mình biết tính mình…
Từ từ đã bóng đêm, rồi tôi sẽ cưỡi lạc đà, đi tìm giọt nước trong sa mạc. Mà đã tìm thấy một giọt rồi thì cũng từ từ, có ai tham mà nốc cả cốc nước bao giờ, uống nước chừa cặn, chuyện đó là ở Việt Nam mình. Chứ dân Đức á, nốc đến giọt cuối, vớ vẩn liếm cả nốt thức ăn còn sót trong đĩa. Người ta đồn vì tiết kiệm nên nó giàu. Còn mình, có giàu bao giờ đâu mà tiết kiệm.
Mình mê dân Đức ở cái đoạn lừ lừ tàu điện, chả nói chả rằng, nhưng đã mở mồm ra thì coi chừng. Mà đã giúp thì giúp đến nơi, không đòi lại quả bao giờ.

Mới lại đang nói cái đoạn dở dang, là mình cũng hân hạnh được quen biết một số người nổi tiếng vành vạnh, phổ nhạc cho mình và rất biết ơn. Ân tình bỏ trong lòng thôi, chả quen viết ca ngợi., ai lại viết điếu văn trước ngày tận thế  bao giờ. Cũng như người phương Tây không bao giờ chúc mừng sinh nhật trước, kể cả trước một phút, họ bảo unglück (không may mắn).

Mình cũng im như thóc ngâm, cho đến một hôm thì nghe cứ lao xao nói về mình thế nọ, mình là thế kia. Mình bảo tai mình nghễnh, sao trước mặt họ khen mình như thế, sau lưng lại giấu vạc dầu thế kia.
Hôm nghe có mẹ nhắm nhe, cái vụ silicon  nữa mới hoảng, mình gọi điện cho chị H nhà mình ở bên Úc kể lể, ấm ức với chị: gì thì gì chứ kể cả đứng trước ban thờ mong các Ngài làm chứng, các Ngài giật tóc mai lôi tóc gáy cái loại ăn không nói có, nó to là to giống to nòi, đang dưng ai lại làm cái trò mèo của người thừa tiền à, có chết cũng không bao giờ bắt đàn ông người ta nhằn phải hai cái cục rởm phình tướng lên thế, ngộ mà nó vỡ hiện nguyên hình răm reo thì biết xoay mặt vào đâu hở zời. Nghĩ cũng tội mấy anh nhà nào mà trót ăn phải món ấy. Hic!
Chị H cười khùng khục qua điện thoại, của giời đã cho có gì phải ấm ức, đứa nào ăn thì nó phải tự biết, chả lẽ ngu hết. Nghe xong lại cười khì, ừ nhỉ.
Anh bạn nói, mừng vì mụ có nhiều người quan tâm. Đồ khỉ, nói cho ma nghe. Trăm sự liền bà, vạn sự liền bà, đàn ông có mỗi một cái sự, là sự đi hót tất cả mấy cái đống rác các mẹ bày ra.
Về Việt Nam, đi trên phố gặp những người phụ nữ xinh đẹp lại còn cực kỳ ngọt ngào với chồng con, thèm rỏ rãi, đành bắt chước AQ, hồn ai nấy giữ, của ai người lo, hơi đâu mà ngưỡng mộ.


Bảnh mắt nhìn qua cửa sổ, thu đã vàng rồi, lá thay màu trông óng ánh như những đồng tiền cổ, mà hóa thành tiền thật có phải long lanh nữa nhỉ, ngồi mơ ước đủ trò...







------- 
Vừa xảy ra một vụ việc rất đáng cho lên giàn lửa, lão người Việt này là chủ nhớn ở bên Đức, công nhận lão tài ba nhưng hình như thất đức thì phải. Hôm trước mình đang loay hoay với đám nv ở ct, tự dưng lão nhảy qua mình vứt tọt cái bewerbung vào thùng rác, mình chưa kịp hỏi thì nghe lão lẩm bẩm: cái này của bà Việt Nam xin việc, anh xé vứt đi.

Mình ớ người, hỏi xem họ viết gì, lão bảo xin việc, chắc chắn thế, chả đọc làm quái gì.
 Tra lão, lão bảo tránh xa ra, bọn Đức tuy thế nó dễ bảo, chứ người mình khi có chỗ đứng một chút là bắt đầu sinh sự, đòi hỏi. Lại ngạc nhiên, mình bảo: sao ông ác hơn Hitler thế, người mình xa quê không thương toàn đi thương cái giống lạc loài.
 Lão trừng mắt: mụ chả biết gì, tôi bị 10 bà xin việc thì 9 bà rưỡi chăng dây rủ đi tình yêu rồi, phát khiếp, dính vào để mai mốt thành con ở cho các mụ ấy à. Chuyện chỉ có thế mà mình ghét lão cả tuần, đã thế, đợi đấy, vỏ quýt dày, móng tay kim cương nhé.
-----
                                              ĐHM, nước Đức 16.10.2013


Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Mơ ước, photo

. Con gái Sài Gòn thích ăn me. Con gái Hà Nội thích ăn sấu. Tuy nhiên, gái Sài Gòn thích me chín, còn gái Hà Nội mê sấu xanh.
2. Gái Sài Gòn thích trai dễ thương. Gái Hà Nội thích trai đẹp.
3. Gái Sài Gòn chia tay bạn trai thì khóc. Gái Hà Nội chia tay bạn trai thì cười.
4. Gái Hà Nội thích đàn ông to. Gái Sài Gòn thích đàn ông cao
5. Ai chửi gái Hà Nội sẽ bị chửi lại. Ai chửi gái Sài Gòn sẽ bị tránh xa.
6. Gái Sài Gòn lôi bạn đi ăn tiệm, gái Hà Nội lôi bạn về nhà nấu cơm.
7. Gái Hà Nội thích mua xe hơi. Gái Sài Gòn thích ngồi xe hơi.
8. Gái Hà Nội thích trai thông minh. Gái Sài Gòn thích trai hài hước.
9. Gái Hà Nội hay xem ti vi. Gái Sài Gòn hay đọc báo mạng.
10. Gái Sài Gòn ít đi chợ Bến Thành. Gái Hà Nội rất hay ra Hồ Gươm.
11. Lấy phải chồng xấu, gái Sài Gòn ly thân, gái Hà Nội ly dị.
12. Gái Sài Gòn ngồi trong tiệm gội đầu để tán chuyện. Gái Hà Nội ngồi trong đó để gội đầu.
13. Gái Hà Nội xài nước hoa theo nhãn hiệu. Gái Sài Gòn xài theo mùi thơm.
14. Gái Sài Gòn sợ nhất không có bạn trai. Gái Hà Nội sợ nhất thiên hạ biết mặt bạn trai của mình.
15. Khi đánh nhau, gái Sài Gòn dùng chân tay, gái Hà Nội dùng guốc dép.
16. Đi dự tiệc cưới, gái Sài Gòn nhìn bản thân mình, gái Hà Nội nhìn cô dâu chú rể.
17. Gái Hà Nội ăn quà chỗ nào đông. Gái Sài Gòn ăn quà chỗ nào ngon.
18. Gái Hà Nội ăn xong xỉa răng. Gái Sài Gòn ăn xong uống cà phê.
19. Gái Sài Gòn mặc đồ bộ ra đường. Gái Hà Nội mặc váy đầm trong nhà.
20. Gái Hà Nội thích chồng chức to. Gái Sài Gòn thích chồng lương to.
21. Gái Sài Gòn đi chùa vì vui. Gái Hà Nội đi chùa vì tin.
22. Gái Hà Nội thích Tuấn Hưng. Gái Sài Gòn thích Đàm Vĩnh Hưng.
23. Gái Hà Nội thích ăn kem que. Gái Sài Gòn thích ăn kem ly.
24. Gái Hà Nội thích bún ốc, gái Sài Gòn thích bún bò.
25. Gái Sài Gòn có thể yêu một lúc nhiều người. Gái Hà Nội có thể yêu nhiều người nhưng liên tiếp.
26. Gái Hà Nội có thể tự xưng là “bà”. Gái Sài Gòn không bao giờ như thế.
27. Gái Hà Nội hay làm thơ. Gái Sài Gòn hay chụp hình.
28. Gặp kẻ cướp, gái Sài Gòn la lớn, gái Hà Nội đuổi theo.
29. Ngày Tết gái Hà Nội nấu canh măng, gái Sài Gòn nấu cà ri.
30. Gái Hà Nội khi ăn phải có nước mắm. Gái Sài Gòn khi ăn phải có nước tương.
31. Gặp con trai, gái Hà Nội hỏi bằng cấp, gái Sài Gòn hỏi gia cảnh.
32. Gái Hà Nội hay khoe chồng con. Gái Sài Gòn hay khoe bè bạn.
33. Gái Sài Gòn chụp hình áo tắm trên bãi biển. Gái Hà Nội chụp hình áo tắm ở bể bơi.
34. Gái Hà Nội thích lúc già sẽ giàu. Gái Sài Gòn thích lúc già sẽ trẻ lại.
35. Khi chồng có bồ, gái Sài Gòn đánh bồ, còn gái Hà Nội đánh cả chồng lẫn bồ.
36. Khi chồng về khuya, gái Hà Nội quát “Sao anh không đi luôn đi?” còn gái Sài Gòn nói “Bây giờ mới về à?”.
37. Khi lấy chồng ngoại quốc, gái Hà Nội thích lấy chồng châu Âu, gái Sài Gòn thích lấy chồng châu Á.
38. Thấy người nổi tiếng, gái Hà Nội bĩu môi, còn gái Sài Gòn chạy tới chụp hình.
39. Gái Hà Nội bôi kem dưỡng da. Gái Sài Gòn bôi kem chống nắng.
40. Đọc bài này, gái Sài Gòn quên ngay. Còn gái Hà Nội sẽ nhớ đến già!(Theo Đẹp Online)---------------------------

Đọc xong, thấy sai bét, được mỗi câu 14 là đúng! He he...
Mình muốn bổ sung thêm cái này:

Điều mơ ước nhất của tất cả nhân loại chị em là gi?
- Nhiều tiền
- Xinh đẹp
- Có hoàng tử cầu hôn???
Vớ vẩn hết, tớ chỉ có ước nguyện làm sao ăn xả láng mà không bị lên cân!
Đứa bạn nào thù mình chắc chắn hắn sẽ rủ mình đi ăn.  
 
 
 
 
 
 
 
 

Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

KHÔNG ĐỀ, thơ


KHÔNG ĐỀ

              Đặng Hà My

 .
Em sẽ đi ngang những con đường
Có tia nắng
Có gió buồn ngày cũ
Có những đêm trường
Những nỗi niềm ẩn dụ
.
Em sẽ về phía hòang hôn
Núp mình trong sắc lá
Vàng thu ơi
Em biết trốn vào đâu?
.
Trốn vào đâu
Bóng tối có thể lại chính là hạnh phúc
Mặt trời mọc đằng đông
Sao lại chạy phía tây?
.
Hôn lên bàn tay này
Từ biệt phía nào đây
Tiếng còi tàu thảng thốt
Mình em
Cùng với bóng…sân ga
                                                  ĐHM 14.10.2013

 

 

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

TẤM ÁO GIÁP ĐẤT VIỆT, thơ: Đặng Hà My




ÔNG ƠI SAO TIM CON BỖNG NGHẸN
----

TẤM ÁO GIÁP ĐẤT VIỆT
Được đăng bởi nguyentrongtao vào lúc: 7:42 sáng ngày 10/10/2013
Thơ: ĐẶNG HÀ MY...

“Sao tim con bỗng nghẹn lại ông ơi„*
Dẫu chỉ là tiếng gọi của con trẻ
Trong phút giây
Vĩnh viễn
Biệt ly Người

Nước mắt cho ngày gặp mặt này đây
Bác ơi
Phía ngoài cánh cổng kia
Trần gian bây giờ
Cô đơn lắm

Con xa quá nên không thể về cùng
Chỉ biết thắp nén nhang trong tâm khảm
Hôm qua thấy cha con đi viếng Bác
Lòng xúc động dáng người vẫn ung dung

Có phải Bác đã truyền thêm sức mạnh
Thấy trên môi cha mãn nguyện
Mỉm cười
Ông đeo lại huân huy chương thưở ấy
Mà thời gian
Cha con đành lãng quên

Như ngôi nhà đã đóng cửa từ lâu
Như đền đài rêu phong
U tịch
Bỗng lần cuối mở toang lòng cổ tích
Vẫn còn đây những bằng chứng uẩn sâu

Con không được hòa cùng người đưa tiễn Bác
Giọt nước mắt nơi xứ người bỗng lạc
Đành ngậm ngùi muốt tận đáy tim đau
Mong ước lúc này
Nào có nghĩa gì đâu

Nhưng hình như không phải mọi người tiễn Bác
Mà là mùa nước lũ mênh mông
Lòng đồng lòng
54 sắc áo
Con cháu Lạc Hồng
Đang thổn thức giữa lòng cha

Con dõi theo niềm tin vào chính nghĩa
Dù nơi đâu vẫn rọi sáng trên đầu
Dù con đường gập ghềnh những bể dâu
Vẫn tin vào Đại Tướng hiền đất Việt

Ngày hôm nay con chẳng biết nói gì
Bởi dòng lệ đã loang tràn sử sách
Mùa hoa ban năm nao còn thủ thỉ
Trên vòm đồi với tướng mạnh quân hùng

Người sẽ về bên Đảo Yến vĩnh hằng
Để chơi tiếp bản nhạc người yêu thích
Để nghe núi sông ngàn đời tình sự
Người tiếp tục độ trì
Cho thế hệ
Tương lai

Người vẫn bận như Hưng Đạo Đại Vương
Bởi non sông mãi mãi còn khắc cốt
Như hơi thở trên Him Lam
Ngày ấy
Mãi còn rung trong tâm trí bao người
* *
*
Ông ơi, sao tim con bỗng nghẹn
Có gì đâu
Ông về lại ngày xưa
Bên gốc mít
Mẹ sinh Ông ngày đó
Hoa nơi xưa
Vẫn nở lại đất xưa

Ông ơi sao tim con bỗng nghẹn
Dù biết rằng thịt da rồi cũng hóa
Hồn ra đi
Nhưng phách còn ở lại
Để hòa chung một tiếng gọi:
Đồng Bào

Ông ơi
Xin Ông hãy yên lòng
Như Thánh Gióng rồi cũng phải về trời
Lớp cháu con sẽ phải tự lớn khôn
Hoàng hôn rồi
Bình minh sẽ lại

Trút áo giáp
Đi vào cõi sắc không
Mong cho non sông gấm vóc của Người
Mãi đẹp tươi
Cùng năm châu bốn bể
Lời ca vang
Trong thế giới hòa đồng

Xin dâng nén tâm hương tới bên Người
Trong nước mắt
Cùng triệu lời tiễn biệt
Tấm Giáp chở che hồn dân tộc
Mãi tỏa hào quang tới khôn cùng…
—-
(*) “Sao tim con bỗng nghẹn lại ông ơi„ câu nói của cháu nội đại tướng.
ĐHM, nước Đức 09.10.2013.
----------------

http://kenh14.vn/doi-song/nhung-khoanh-khac-rung-dong-trai-tim-trong-3-ngay-vieng-dai-tuong-vo-nguyen-giap-20131008025831283.chn
Những hình ảnh lay động trái tim trong 3 ngày viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp 24
Những hình ảnh lay động trái tim trong 3 ngày viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp 25

------
  •  Private comment
  • Cá Gỗ Cá Gỗ
    Đây có lẽ là một trong những vài thơ viết về cụ Giáp có nhiều cảm xúc nhất mà tớ đã đọc trên các báo mạng cũng như trên trang mạng xã hội Face B..
    Đây có lẽ là một trong những vài thơ viết về cụ Giáp có nhiều cảm xúc nhất mà tớ đã đọc trên các báo mạng cũng như trên trang mạng xã hội Face Book trong những ngày qua. Có lẽ vì nó xuất phát từ những tình cảm sâu thẳm trong tâm hồn người viết, trong đó nó có sự hoà quyện tình yêu với cụ Giáp và cảm xúc khi nhìn thấy những bức ảnh người cha già của mình đã không quản bệnh tình ngồi xe lăn đến viếng cụ Giáp. Bài thơ này có lẽ một phần khác với một số bài viết viết cụ Giáp của những người khác vì lẽ đó.
    Trong triệu triệu người của 54 dân tộc anh em trên đất Việt đã và đang rưng rưng tiễn biệt Cụ Giáp có những người con xa xứ như Đặng Hà My "Chỉ biết thắp nén nhang trong tâm khảm" của mình. Lòng tiếc thương vô hạn khi ta nhận ra rằng "Tấm Giáp chở che hồn dân tộc", niềm tự hào kiên cường của dân tộc Việt nam đã mãi mãi ra đi vào cõi vĩnh hằng.Và Tấm Giáp kiên trung đó sẽ "Mãi tỏa hào quang tới khôn cùng"
    Mấy lời đồng cảm và chia sẻ cùng ĐHM trong ngày tiễn biệt Cụ Giáp
    • Đặng Hà My Đặng Hà My
      Mấy ngày nữa yahoo sẽ vĩnh biệt chúng ta cũng như trang HK, thực ra vĩnh biệt lâu rồi, trang của tớ may mắn còn sống sót. Tuy nhiê..
      Mấy ngày nữa yahoo sẽ vĩnh biệt chúng ta cũng như trang HK, thực ra vĩnh biệt lâu rồi, trang của tớ may mắn còn sống sót. Tuy nhiên tình cảm của bạn bè nói chung và Cá Gỗ nói riêng, tớ mãi ghi nhận, cảm ơn lão Cá hấp nhiều.
  • Private comment
  • Private comment
  • Van
    Van
    • Van
    • Oct 10, 2013 12:16 PM
    Cụ Giáp là tướng còn chả cần ô lọng thì ta cần chi phải nhiêu khê đón rước.
    • Đặng Hà My Đặng Hà My
      Cảm ơn chia sẻ ạ Người này quen quá, HM ngờ ngợ, chắc là nv ND.
  • laisac laisac
    • laisac
    • Oct 10, 2013 10:13 AM
    Thơ đầy rung động về hai cảm xúc lớn về người Cha ruột của mình và người Anh hùng dân tộc đã được đan xen nhau hai chữ ân tình... Cái tiêu đề trên càng bất ngờ và càng của Đặng Hà My hơn!
    • Đặng Hà My Đặng Hà My
      Thầy Nẫu cho điểm rồi à
    • Cá Gỗ Cá Gỗ
      Thầy Nẫu cho điểm thì chắc là độ chính xác rất cao, kiểu như thang điểm của một bài phương trình hay lượng giác vậy. Văn, thơ ĐHM phải có những ng..
      Thầy Nẫu cho điểm thì chắc là độ chính xác rất cao, kiểu như thang điểm của một bài phương trình hay lượng giác vậy. Văn, thơ ĐHM phải có những người đồng cảm như thầy Nẫu. Cái chính là người viết viết gì và người đọc cảm được gì đúng không thầy Nẫu?
  • Nguyen Trong Tao Nguyen Trong Tao
    Anh đăng lại ở đây nhé:
    http://nguyentrongtao.info/2013/10/10/tam-ao-giap-dat-vie%CC%A3t/
    • Đặng Hà My Đặng Hà My
      Cảm ơn chủ nhân Khúc hát sông quê, Làng quan họ quê tôi....
  • Cá Gỗ Cá Gỗ
    Bài thơ đầy cảm xúc. Hình ảnh ông ngồi xe lăn, huân chương đầy ngực đến viếng Đại tướng khiến mình rưng rưng nước mắt HM ạ
    • Đặng Hà My Đặng Hà My
      Mít ướt giống nhà Giang Ngô rồi hử Cá

Bài nhiều người xem