
VIẾT VỀ CHA.
Trong cuộc đời ai đã mấy lần hớt
hải?
Từ máy bay con lao ra cửa, vẫy taxi và giục
chạy thật nhanh về ngôi nhà thân yêu.
Xe bon bon…mà
vẫn chậm…sao chỉ có 4 bánh hả trời? Sao không là 6 hay 10
bánh?
Bên hồ Tây lộng gió…cổng nhà
khóa chặt như bài toán không tìm ra đáp số. Thẫn thờ, chiếc va li rời khỏi tay
con…xung quanh chỉcòn bốn bề gió nổi, buốt lòng.
Hà nội trong con không còn là mơ nữa, Hà Nội
trong con không còn là thơ nữa, cha đâu?
Gửi đồ đạc xong, con bảo lái xe chạy tiếp
vào bệnh viện Việt Xô.
Khu A đây rồi!
Nhất quyết không đi thang máy, con leo cầu
thang bộ bằng chính đôi chân của mình;
Thời gian ơi,
xin ngừng lại...
Con khẽ khàng đếm từng bậc…một lên… một nữa…
lại một nữa… nấc thang cuộc đời hay thang nấc đến gần với nỗi đau?
Hình như ông
trời chiều lòng cho kim đồng hồ quay ngược, con thấy mình chập chững...thấy cha
đang mỉm cười dắt con tập những bướcđầu tiên, hình như con mặc chiếc váy hoa
vàng mông mênh như nắng. Cha cười trong ngất ngây hạnh phúc, con biết đi
rồi...
Tất cả dòng chảy ký ức bỗng nghẽn mạch,
những đườngống truyền chằng chịt trên người cha.
Tại sao lại thế? Bậc thang cuối cùng
đấy ư?
Lao vào bên cha, mặc cho mọi
người nhìn thảng thốt. Con sung sướng tột cùng khi thấy ánh mắt cha, và đau đớn
tột cùng, khi gục đầu bên cha...
Cha ơi, biển bao giờ cũng mặn, mặn từ ngàn
xưa rồi, có phải con khóc đâu, biển đấy!
Dòng nước
biển bỗng loãng ra...khi trên mắt cha có vài giọt nước sánh đặc lăn từ từ xuống
gò má lốm đốm vết đồi mồi, có lẽ đấy mới chính là nước
mắt.
Con lấy tay xoa lên má, lên quầng hõm trên
mí, lên cằm cha, và cầm hai bàn tay như muốn truyền sức sống của mình để đánh
bật bệnh tật đang hành hạ Người.
Từ tấm bé sống trong yêu thương của cha
mẹ,con chưa bao giờ biết thế nào là mất mát hay đau khổ. Nhưng bây giờ con biết
rồi, xin trời hãy trừng phạt mình con, thế thôi.
Bác sĩ vội
chạy vào, và mấy cô y tá kéo con ra ngoài...Họ bảo:
- Em bình
tĩnh đi, bác qua cơn hiểm nghèo rồi, nhà em có phước đấy!
Họ đùa hay họ
không nghĩ ra. Phước gì kia chứ, khi bố mình ốm mà mình lại ở tận xứ
nào.
Con bình tĩnh rồi...mắt con ráo hoảnh, con
kiêu hãnh và bước lại phòng, nơi mà tất cả những ai qua đây cùng phải âm thầm
chiếnđấu với số phận, con không sợ nữa. Trên trán con bây giờ là những mạch máu
căng lên, con bậm môi lại, cứng cỏi lạ...
Hôm sau con vào, lần này bắt đầu có ánh nắng nhảy nhót quanh lùm cây,
thấy những cô bác đi dạo quanh bệnh viện, con đưa mắt chọn trước cho mình một
dọc sân có bóng mát, bụng nghĩ chỉ mai kia thôi sẽ dìu cha dạo quanh đó. Và con
háo hức bấm thang máy đi lên.
Con dừng lại bên cửa phòng, ngạc nhiên vì
nghe có tiếng hát vọng ra:
...Suối
mơ...ôi nguồn yêu mến, còn ghi khi bóng ai tìm đến...
Nhìn vào cạnh
giường cha là một bác gái ngồi trên ghế, tóc hơi lốm đốm sợi bạc,
mặc áo sơ mi màu ghi sáng đang nắm tay cha...đôi mắt long lanh, miệng
cười rất tươi, bác hát say sưa, vài sợi tóc vương trên má như đùa
nghịch:
...từng hẹn
mùa xưa cùng xây nhà bên suối ...nghe suối róc rách trôi, hoa lừng hương gió
ngát, đàn nai đùa trong khóm lá vàng tươi...
Suối ơi...cội
nguồn yêu dấu...
Căn phòng 16m vuông chòng chành tràn ngập
tiếng chim rừng, tiếng suối reo, bao nhiêu là hoa lá đủ các màu sắc như trong
truyện thần tiên...
Bác có giọng
ca trong vút, sao có tuổi mà vẫn truyền cảm được như thế, chỉ có tiếng vọng
trong trẻo của tâm hồn mới có thể thổi vào đó một sức cuốn hút đam
mê kỳ lạ đến vậy.
Nước mắt con lã chã như đang hòa cùng dòng
suối trong bản tình ca của Văn Cao.
Không còn
nhìn thấy những bình chứa ô xy màu đỏ, màu xám hay máy thở
nữa.
Cái thiêng
vẫn là cái thiêng, nó không phải được cấu trúc, mà được đem cho, được ban tặng.
Con thành cây mọc rễ bên cửa, không dám
thởmạnh, chỉ sợ ngọn nến lung linh trong mắt cha tắt mất, khoảng 10 phút sau thì
bác gái kia bảo:
- Anh vui
không? Anh thấy bài hát có gợi nhớ những kỷ niệm thời chiến xưa
không?
Cha gật
đầu...và con hạnh phúc.
Con bước vào
phòng, bác reo lên:
-
Kìa, con gái vào thăm anh
rồi này, quí hóa thế, con ngồi với bố đi..
- Conđến bên
cha là nghĩa vụ mà bác! Con đáp lễ bác.
Hỏi mới biết
bác trai cũng nằm ngay cạnh phòng của bố. Con cảm ơn bác đã sang thăm bố, vừa
lúc có bác sĩ đi qua, họ cùng đùa:
-
Đấy, tôi bảo sao cán bộ
không được đẻ nhiều, bây giờ phòng bác nào bác nấy vắng ngắt. Mãi lâu lâu mới có
con cái vào thăm, không thì chỉ có ông bà chăm nhau.
Sống mũi con
lại như có ớt, hôm nay con dỗ dành mãi mẹ mới chịu ở nhà, mẹ bị nhức
chân...
Ngồi đấm bóp cho bố một lúc, con chạy sang
phòng “người đàn bà hát” ban nãy, hỏi han... Hóa ra bác gái ngày xưa cũng bên
tổng cục chính trị cùng bác trai, sau hai bác lấy nhau, vừa là vợ chồng, vừa
làđồng chí, vừa là đồng đội.
Bố còn nhớ không, ngày bố đi bảo vệ luận án ts bên Liên Xô (cũ) thì mẹ
được kết nạp đảng. Bố đã viết cho mẹ dòng này, đến nay con còn nhớ như in: “Em
thân yêu, thế là chúng mình đã cùng đứng trong một hàng ngũ, cùng chung một lý
tưởng, một mục tiêu phấn đấu, giờ em đã trở thành đồng chí của anh rồi, hãy cố
gắng dù em đang còn vất vả vì anh và các con...”.
Đúng là bây giờ, dù thời gian
có trôi đi, hay biến đổi rất nhiều, thì cây “phả hệ” lẽtự nhiên vẫn phải lần
cành nhánh của nó hoặc theo thân cây mà tìm xuống gốc.
Bởi thế hệ chúng con ngày nay, chỉ suốt ngày
với những tào lao trên Wikipedia, hoặc những ngữ cảnh của thông điệp Ceefax...
Những chủ doanh nghiệp, nhằm thích ứng không
ngừng với biến đổi của thị trường. Một bên là tranh đấu cho quyền lực, một bên
là tìm kiếm lợi nhuận.
Hình như đạo
lý bây giờ là phải phục tòng quyền lực như trò ghép chữ digital vào
modernism.
Và thời này, có cái gì bất ổn từ trong tâm
thức. Làm sao nhìn thấy được những ánh sáng lung linh tỏa ra trong căn phòng 16m
vuông kia? Làm sao người ta có thể chống chọi với bệnh tật chỉ bằng một lời ru,
một tiếng hát? Tình người trong suốt như pha lê, không một tham vọng dối trá hay
ý chí lạnh lùng; hoạ chăng đó là ảo ảnh, một thế giới ngoại vi
khác?
Thời nay, phương tiện truyền thông kép; điện
thoại di động, email, internet, máy vi tính cho mỗi nhà với công năng càng ngày
càng nhanh, mạnh, mới đủ sức đưa được tinh thần con người lên đỉnh nguyệt
cầu.
Để rồi có một lần, cha gọi con lên phòng đọc
sách trên tầng ba và chỉ thẳng vào mặt con, giọng nghiêm khắc: - Bố thất vọng vì
con!
Có nỗi nhớ từ thưở ấu
thơ
Đêm nay òa về rất
thật
Tiếng
khóc khai sinh trong đêm tất niên
Giao hòa phím
trầm
Hà Nội
và
Cha
Con chuồn chuồn nhỏ về
trong đêm hoang lạnh
Mong manh cánh
mỏng
Trong
buốt
Giấc đau
Người
Chiều
đông
Câu ca tụt nhiệt rơi
dưới gầm trời
Thảng
thốt
Hà Nội
Nát bài
Thơ...
Chiều
đông
Bóng cha ngồi nặng
trĩu
Ước gì con nâng hết
Hai
vai...
Còn được
không ?
Về lại ngày
xưa
Đường
Thanh Niên cha dắt con đi học
Trường Chu Văn
An
Đốm lụa rải hoa
vàng...
Cho gió
xanh đùa trên tóc mướt
Trẻ thơ
cười
Bầy sáo nhảy lò
cò...
Đâu
rồi?
Đốm người ngày
ấy
Đâu
rồi?
Chấm người ngày
ấy
Chỉ còn
lá rụng
lao
chao
Chỉ còn lá
rụng
hanh
hao
Chỉ còn
lá
Ngắt khoảng trống bơ
phờ
Hà Nội 24 giờ
Nhựa
ứa
Đêm tất niên - không
trừ được tịch.
HMy.2012
---------------------------------
Bố ạ. Cái bệnh
viện Việt Xô được mệnh danh là BV dành cho các cán bộ cao cấp.
Đến khu A là nhất rồi, mỗi người “được„ nằm
riêng một phòng, có chế độ chăm sóc đặc biệt. Các y bác sĩ đều vui vẻ, chu đáo
và nhiệt tình. Nên con những tưởng là yên tâm tuyệt đối.
Nhưng thời gian bố nằm đó con mới nhận ra một
điều, nhiều bác sĩ loanh quanh, nguyên tắc cứng nhắc, sợ trách nhiệm… Nghe vài
người nói thì hình như họ ngại đụng đến vấn đề tiền bạc, dù gì cũng mang tiếng
BV trungương, sợ xấu mặt.
Con có nói chuyện với tay bác sĩ
đã từng du học bên Pháp về, (anh ta là người trực tiếp điều trị sau cấp cứu cho
bố);có lúc hắn lại hồ hởi khoe với con: -em biết không, hôm nay anh
vừa làm chết hai cụ. Con hỏi: - tại sao lại thế?. Hắn bảo: -chảbiết sao, cứ đến
ca của anh là nhiều cụ chết thế!!!
Nhưng cái điên
khùng của hắn là khi bố về nhà rồi; có lần khoảng 10h đêm gia đình mình gọi điện
nhờ hắn xem bệnh cho bố thì hắn từ chối thẳng thừng, xin trả thù lao thật cao
hắn cũng không, nhất định không. Ai cũng bảo gặp hắn rất khó. Thế
mà khi con về thì hắn khác hẳn, không gọi hắn cũng lên, có lúc còn ra oai thay
ống cổ cho bố, làm chảy hết cả máu và bố rất đau. Thực ra là thay ống cổlà việc
của y tá, họ làm khéo hơn.
Hắn liên tiếp dọa con là chuyển viện cho bố
nếu xảy ra điều gì hắn không chịu trách nhiệm. Thôi, chuyện của hắn; con cũng
chỉ dừng tới đó…
Và sau khi săm soi cách điều trị
của các sĩ trong đó, con giật mình vì họ quá dốt. Xin lỗi vì con nói sự thật. Cả
tháng trời mà vẫn chả đâu đến đâu, mặc dù bạn bè con là bs ởnhững BV khác đều
nói rằng bỏ ống cổ ra được rồi. Nhưng đến cả PGĐ bệnh viện cũng khăng khăng là
không bỏ được.
Để cho bố lay lắt saođành. Con
đành quyết định sang thẳng viện 108 của quân đội ngay bên cạnh đó.
Con lang thang trong bệnh viện,
mong có phép mầu nào.Vô tình con gặp được bác sĩ phó trưởng khoa hồi sức cấp
cứu, đó là đại tá H. Con trình bày với bs. Không ngờ được chấp thuận luôn cùng
thái độ rất cởi mở, nghiêm túc và ân cần. Con bỗng con linh cảm về những người
bác sĩ trong quân đội mới chính xác là “thầy thuốc như mẹ hiền
„.
Ngày quyết định đến, khi bác sĩ
rút ống ra, trong vòng có 10 phút. Cả nhà mình như trút được gánh nặng vô biên.
Và quyết định theo cách điều trị của bv 108.
Được bác sĩ tới tận nhà, chúng con quyết định bỏ hết tiêu chuẩn của bệnh viện
Việt Xô.
Ơn trời, ơn vị bác sĩ đó, bố
nhanh chóng hồi phục. Trộm vía, không ngờ bố hồi phục nhanh kỳ lạ. Giá mà ngay
lúc cấp cứu vào thẳng 108 thì chắc tình trạng của bố đã tuyệt vời rất
nhiều.
Chỉ ân hận là lúc ấy con ở xa quá.
Và cho tới bây giờ, con biết con là đứa trẻ to
xác và bất hiếu!
Con HMy 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét