Em có
biết
những
ngọn
cỏ
của em đã
đâm mù tia nắng không?
Anh đã đọc
ngốn
ngấu
tập
thơ
của em khi
bóng em khuất vào cánh
cửa tàu
ICE.
Anh xách
va li quay về
nơi mình
sinh sống hàng
ngày, đó là thành phố Hannover
xinh đẹp -
Bỗng
nhận
thấy
một
điều, không
phải
điều mà
trước 11
tiếng anh
mong đợi, không
phải phía
ấy, bây
giờ là phía
không có em.
Giá
như anh có
thể
tiễn em
về
tận
Dortmund.
Nhưng em đã
không cho anh cơ
hội
đó.
(hờ
hờ, may cho
hắn
đấy,
nếu cho
cơ
hội
chắc
ở
lại Dortmund
luôn, tự
dưng
cả hai
đứa
đều
mất 2
chữ đáng quí
hơn
tất
cả;
tự do!...
ai dại,
nhở)
Em
từ
đã chối
rất khéo,
bảo không
muốn ai nhìn
thấy
mặt em lúc
này, bởi em đang
mệt
mỏi
bơ
phờ, và em
cũng chưa
sẵn sàng cho
một tình
cảm nào
hết.
Anh đã
thấy em không
trang điểm khi
đến phi
trường, em đùa
và bảo, trên
mặt em
chỉ còn
lại
dấu ái ân là
nguyên vẹn, son và
màu mí mắt
người ta dùng
lưỡi lau
sạch
rồi… anh
đùa, hỏi
người ta là
ai, em cười…là mùa
thu chứ ai
nữa!
(ô,
thế khai
hết ra thì
mấy
đụn
rơm kia ai
dám chui vào trốn?
thằng cu này
cứ tò mò,
lúc hắn
hỏi mình,
cứ
như
điều tra
viên)
Những
cử
chỉ
cẩu
thả
của em, anh
cho đó là cố tình…vì
thoạt nhìn,
anh đoán em không thể là
người
như
thế.
Khi
vừa
vấp
phải anh, em
ngẩng
lên…phủ
đầu ngay và
gọi anh
bằng
Thằng,
bằng Em,
điều
chưa bao
giờ anh
gặp và anh
cũng không bao giờ cho phép
một ai coi
thường anh
như
vậy.
Em mang
hết
bất
ngờ
nọ
đến
bất
ngờ kia
bằng
lối vào
chyện
tỉnh khô
như tâm
sự
với
một
Thằng Em
…
Ngạc nhiên,
ấm
ức
nhưng thú
vị, anh
bắt
đầu theo dõi
em…
Chờ lúc em
ngủ, anh xin
lỗi…đã
ngắm
em, mắt em
nhắm
nghiền
hằn
vẻ
mệt
mỏi,
nụ
cười
tắt, em
rất
mộc
mạc trong
ánh đèn mờ
mờ chênh
vênh tối
sáng…chỉ còn
cảm giác
vầng trán em
như phong
tỏa…anh
bị
bủa vây
như
một tên
trộm lén lút
không lối
thoát…Anh vội ra
khỏi
chỗ và đi đi
lại
lại, có
lẽ
mọi
người trên máy
bay tưởng anh
khùng…
Anh không
thấy
mệt,
chỉ
thấy
mừng vì em
ngủ
rất ngon, và
em ngoan nữa…
(đoạn này
đắt ! he he,
hình như
quả tim cô
đang nhảy nhót,
hắn
mừng vì mình
ngủ ngon,
lại
thấy mình
ngoan nữa, vì
không bị nghe
đọc
thơ
chứ quái gì,
lại còn
cảm giác
vầng trán
phong tỏa, sao
hắn
gọi là phong
tỏa, ý là
mình dốt hay
thông minh nhở? Vòng vo
qúa! )
Anh
cũng đã gặp khá
nhiều
sự
đụng
chạm trên máy
bay, thậm chí
từ phía khác
giới
chủ
động, anh
xin lỗi vì nói
như
vậy.
(ôi dào,
lỗi
lầm gì,
cứ vèo đi,
chặn trên
chặn
dưới
mãi)
Nhưng em thì
hoàn toàn khác, khi anh ngồi
xuống bên
cạnh,
thấy em
khẽ co
người
lại,
như
ngại
chạm
phải anh. Em
vừa
gần gũi
vừa xa
lạ, cười
đấy, vui
vẻ
đấy,
lại
vừa
thận
trọng khó
hiểu…tất nhiên,
anh cũng có chút tự ái,
nhưng
với em, anh
vẫn im
lặng và
tỏ ra là
một
cậu bé nghô
nghê.
( này,
mình gặp
đầy
kiểu ngô nghê
này rồi…nhưng
rồi
rượu nào say
mấy
chả
đến lúc
tỉnh
)
Trước khi máy
bay hạ cánh 2h,
em tỉnh
dậy, ăn và
lại
đọc
thơ, em
cười, vô
tư trong
sáng…nhưng em
vẫn co
người
lại,
vẫn
gọi anh
bằng:
Thằng! Cũng
chả
cần
biết anh
bị
tổn
thương và
bực
bội
thế nào. Có
lẽ,
những
người đàn ông
trên nhiều
chuyến bay đã
làm em chai sạn và
cảnh
giác.
(cần gì mà có
lẽ, mà
thật 100
phần trăm í
chứ,
chả
phải
chỉ là trên
máy bay…cáo bao giờ
chả
nhờ
cất
hộ
một chân
trước,
hí..)
Anh
dường
như
hiểu em
nhất là lúc
máy bay bắt
đầu
hạ cánh, khi
những bánh xe
của phi
cơ rùng mình
tiếp
đất…
Em nhìn ra
phía cửa
sổ…còn anh,
vội nhìn
thật sâu vào
mắt em…anh
giật mình,
như có bóng
một Ni cô,
như
có bóng
một Trà hoa
nữ, anh
hỏi ngay: em
nghĩ gì thế? Em
ngỡ ngàng
nhìn lại,
đồng
tử
mở
rất
to…
(hắn
lại
đọc ni cô
sến Lan
điệp à?Trà
Hoa Nữ Alexandre
Dumas con…
đừng
ảnh
hưởng, nói
nhảm, sao
không bảo liêu
trai chí dị đi, trong
ấy, có
nhiều
chuyện cây,
hoa, lá biến thành
người và ma
rùng rợn
hơn
nhiều í
chứ)
11h bay,
đây là phút đầu tiên anh
nhận
được tia sáng
từ
mắt em, anh
lại
chợt rùng
mình, khi thấy nó hoang
vắng
khủng
khiếp…nhưng cũng có
thể em
ngỡ ngàng
bởi cách
xưng hô, anh
đã
gọi em
là…
Em!
(hoang
vắng gì đâu,
đang nghĩ xem tại sao
chuyến bay có
11 tiếng mà
mất toi vài
chục
triệu mua vé? xót
của…)
Vừa đây
thôi, em nhìn ra cửa
sổ, anh
loáng thoáng nghe em lẩm
nhẩm giai
điệu
bản Amazing
grace…em đang rất tâm
trạng, bây
giờ…nếu anh
hỏi
tiếp, anh
sợ…em
sẽ òa khóc,
em là một cô gái
cực kỳ tình
cảm…nhưng
chắc
chắn, em
không khóc vì anh, em khóc vì cuộc tình
lặng câm em
bỏ
lại Vnam?
hay vì tất
cả
những
dấu yêu em
giấu
rất kín cho
riêng mình mà anh không có quyền
xuất
hiện trong
đó, anh đoán vậy…Bất
chợt anh liên
tưởng
đến
mấy câu em
vừa
đọc cho anh
nghe trên máy bay:
Nỗi
buồn
cấm cung
mỹ nhân lang
thang bấu vào ngai
vàng ứa
lệ
Nỗi
buồn
vuốt
ngược khúc
tự tình khóc
một
đời
Một
đời kiêu sa
vóc hoàng hậu
gạt
đổ
mọi ngôi
cao…
(hóa ra
hắn cũng
nhớ
phết
nhỉ,
thế mà dám
bảo ghét
thơ,
hơ
hơ,
hơ, đóng
kịch ra trò
đấy, hay ăn
nhầm táo Eva
rồi?)
Sự
đụng
chạm
cuối cùng
trước khi chia
tay, đó là anh được ôm
thật
nhẹ qua vòng
eo của
em…
(bên này
đang là mùa Angebot, khuyến
mại mà
)
Rồi em
bước
thật nhanh
về phía tàu,
cũng không ngoảnh
đầu llại,
chỉ còn bên
anh phảng
phất
một mùi
hương
lạ lùng mà
lúc này anh mới
cảm
thấy...
Anh thú
nhận, trong
cuộc
đời anh
đến
giờ phút này,
có khá nhiều
những
mối tình đi
ngang. Nhưng anh đã
gặp em
như
một
biến
cố…
chỉ
với
11h.
Anh
thực
sự
muốn hét lên,
chả
hiểu em là
người hay là
ma, tại sao
lại
thế,
tại sao em
phải
trốn vào
cơn
mưa,
tại sao em
cứ
phải
gồng mình
vờ che
lấp
sự
dịu dàng
nữ tính
trong em, tại sao em
hờ
hững
như
một
sự điên
rồ, có cũng
được mà không
có cũng chẳng sao.
Thật
nhiều
dấu
hỏi xoáy
trong anh và muốn
nổ tung vì
không có lời
đáp.
(tên này
bị
ảnh
hưởng Quỳnh
Dao hay sao ấy…mình
không thích lối
viết
của ngài QD,
chỉ thích
tưng
tửng thôi.
Mí lại,
đố ai
biết,
đời
thằng
hề
rất
buồn, nên nó
phải
tửng…chỉ nó
biết thôi,
kín như có
thể, hi
hi…)
Còn bây
giờ,
nếu em cho
anh cơ
hội
gặp, anh
sẽ
phải thông
báo trước…là anh
sẽ không
lịch
sự và nhu
nhược
như
chuyến bay 11h
nữa đâu, anh
cũng sẽ
lại
giống
tất
cả
những
người đàn ông
mà em từng
gặp trên các
chuyến bay
trước
mà
thôi: Họ là
những
người đàn ông
đích thực,
chứ không
phải
mặc váy
như em
vẫn nghĩ
đâu…Nhóc ạ!
Anh Q.
ĐHMy Germany
16.11.2011
( Tự sự của Đặng Hà My-phần 3)