Bài dược đăng trên Web Nguyễn Trọng
Tạo và Tạp chí Da màu ngày 3.07.2012
http://damau.org/archives/24942
http://damau.org/archives/24942
Tựa:
* Có lúc
phát rồ lên vì một bài Pop mới.
Nàng Adele – với
Someone like you.
Một cánh én chẳng
làm nên mùa xuân! Vậy mà nàng ca sĩ tài danh xinh đẹp thông minh đã
chơi nguyên một live show suốt 2 tiếng đồng hồ, chinh phục hàng triệu
triệu trái tim: YÊU! SỐNG!
ĐHM ơi, ta
có làm nổi nên một trò gì trong tiếng trống tang rộn ràng kia, hay
chỉ đứng bên lề cuộc sống thèm thuồng nhìn vào với ánh mắt ghen tị
về sự không cân bằng/xứng?
Thôi
thì...vài dòng mọn cho ta...nhất là khi được giục :
- Cầu
mong em sẽ gặp một tri kỷ trong suốt quãng đời còn lại! (315?)
- Lại thế! Sao lại gặp? Vấp chứ! Nghe giản dị hơn, nhỉ.
- Lại thế! Sao lại gặp? Vấp chứ! Nghe giản dị hơn, nhỉ.
----------------------
* Viết cả cho chị OR đang trốn đời đi
nấp, mắt chị lung linh ngó qua ô cửa bé tí xíu bằng đất, xem thế
giới có gì mà phải trốn đi thế nhỉ.Tự mình yêu bản thân mình? Hay
ích kỷ mà đi tìm lối thoát qua năm ngón tay xòe, che sao nổi mặt
trời, OR ơi, thương thế!
------------------------
*
- Mẹ ơi, mẹ uống thuốc
chưa mẹ?
- Mẹ vừa uống
rồi!
- Thưa mẹ,
con đang có chút việc, bây giờ mẹ thấy trong người thế
nào?
- Mẹ thấy
hình như ...sốt một chút, nhưng không sao con ạ.
- Mẹ ơi, mẹ nghỉ chút đi,
con về ngay đây mẹ ạ.
Anh lao vào dòng người
cùng chiếc xe máy cà tàng.
Người đàn
ông ấy, chưa có gia đình riêng. Anh đang làm và sống tất cả vì mẹ.
Đó là
bác sĩ nội khoa, kiêm nhà thơ tình(PBC), người mà tôi vô cùng ngưỡng
mộ. Người đã dệt trong tôi câu chuyện về Hoàng tử cứu mẹ của thế kỷ
21 này, tại chính quê hương VNam khi tôi vô tình được chứng kiến.
---------------------------------
---------------------------------
* Vàviết cả cho TT... khi anh gọi điện
cho ta ở Sài Gòn, tâm sự rằng anhđang viết những dòng thơ cuối cùng,
cho tới ngày nào anh ra đi theo tiếng định mệnh. Anh còn quá trẻ để
nói ra điều ấy. Anh bảo nếu mai anh không bị đau, anh sẽ đi 30km về SG,
dù chỉ cần gặp ĐHM 10 phút cũng vui rồi. Anh là một nhà thơ thật sự,
một hồn thơ hiếm hoi trong cộng đồng Blog này, và rất rất nhiều người
yêu mến anh. Còn ta, lại bay về nước Đức, cũng không tự mình ghé thăm
anh, bởi ta ích kỷ,ta thấy ta quan trọng hơn. Thế đấy!
Tồi!
----------------------------
Rồi ta viết...lửa đang đốt... dòng suốiđang bị
thiêu...ta đang bơi bên cả hai bờ cuộc sống của R.Tagor.
----------------------------------------------
CHẴN - LẺ NỐT SON
.
.
Bỗng mợ nhớ thầy, trong cơn mơ thấy thầy đang nhể từng nốt
guitar… thầy hát nữa chứ… . Lạ thế, phiêu phiêu cứ như mấy cây mạ non
đang trổ.
Mợ râm ran khắp người, mạ trổ tới đâu thì mợ chộn rộn nơi ấy.
Cũng bằng ngôn từ mà diễn tả thôi, có thể văn hoa hơn tẹo: Những làn
sóng nhạc trầm bổng như đang dìu em vào cõi mộng chẳng hạn- hay là:
hòa cùng giọng hát du dương của anh như cánh hồng hạc bay xôn xao trong
chiều vàngđẫm lửa cũng được, hoặc: em chạm môi mình lên từng nốt
nhạc anh, nghe mùa lá xanh trong em vừa đính từng chồi ngọc... Nhưng mà
viết thế… nó cải cải xổi xổi thế nào…
Thầy cười
vào mặt, bảo mợ ngốc, tưởng khôn! Lắm chữ quá, phóng ào
ào, phí!
Mợ
hỏi:
- Thế theo
thầy thì làm sao?
- Một bài
dài thoòng ấy có thể chiết thành 4, 5 bài
ngắn.
Thầy cho rằng mợ mắc bịnh, bịnh chứ không phải bệnh, bệnh thì
ai chả có,nhưng bịnh nó trừu tượng, phải nặn óc chút.
Chứ cá bịnh
hay quên của mợ, lúc nào cũng hỏi người ấy là ai, và luôn bị
chửi:
- Ô hay, vừa
nói chuyện với nhau hôm qua, quên rồi à.
Mợ
đơn giản về vẻ đãng trí trên cái trán mĩ miều, bù trừ đi thì
đa phần họ sẽ thông cảm, vì mợ là phái yếu, yếu mà.
Tay thầy đang bốc từng dây phím, này bản có tên, này bản không
tên… . Mợ trôi lãng đãng… loa lóa hoa loa kèn trắng tháng tư… mơ màng
mầm sen trổ tháng 5… Hoa phượng cũng vừa hé chưa đủ cháy, môi thầy đã
ươm đầy lửa…chực phun...
Mợ run rẩy, lệ rỏ theo cơn nấc cụt. Như ngày
vừa bị cắt rốn, khóc à à… khóc theo bản năng, như nốt nhạc thầy
bốc, bung và thắt…cứ rồn rộn… mà rõ ràng vẫn thiếu một nốt chính:
Nốt son!
Sự không hoàn thiện, lẻ loi, thiếu hụt?
Sự không hoàn thiện, lẻ loi, thiếu hụt?
Mợ lại nấc, nấc cụt…rồi đang dưng đỏ mặt
nhìn vội… sâu dưới kẽ cổmình, một nốt ruồi nhỏ và đỏ đóng trên làn
da mỏng mảnh từ thiên kiếp.
Thầy cười
rất hiền, đủng đỉnh, tự nhiên như toán học, những dãy số cứ tựđộng
xếp hàng, lên xuống. Có lẽ cụ Mendeleev xưa cũng phải trải qua sự phân
lô trong từng gốc nguyên tố rồi. Thầy giờ cũng thành khí Heli (He),
phân tử đơn nguyên tử ẩn trong máu các tổ sư tiền sử Neanderthal chảăn
nhập, dẫu thời gian tiến hóa hay biến đổi, khí trơ, kệ
đời.
Thầy cũng bị mông lung hóa thân
thành con bệnh tư duy từ bé, cái người bị mắc chứng bệnh Hunter, do di
truyền Acid Deoxyribo Nucleic. Khiếp!
Mợ chòng
chọc ngó vào cái vùng bên trái ngực của thầy xem có cái nốt gì
giông giống thế không, cho nó thành cặp thành đôi. Nhưng chả thấy gì
ngoài nhịp thở chộn rộn…
Và rồi
giống đứa bé trai hiếu động vừa đủ lớn; thầy hua tay chân vô thức,
không làm chủ nổi bản năng của mình...
Cộng hưởng từ tiếng cười của mợ giống thủy
tinh đang vỡ, valve tim bị một lượng máu nhỏ chảy ngược trở lại.
Cơ tim cũng bị hư hại do MPS tích tụ, phải gắng sức vì ngực bị co
thắt, phải làm việc quá độ như bơm máu qua phổi đang bị
cứng…
Thầy đang
ngóng chờ hiệu ứng phản kháng lại từ phía bên cạnh.
Ý nghĩ lướt
qua não mợ: hội chứng này làm con trai bị ảnh hưởng, còn con gái có mang mầm
bệnh nhưng bình thường.
Biết vậy
rồi, nên mợ chỉ lẳng lặng giữ nguyên hiện trạng cho sự tự thoái trào
không kiểm soát trong mỗi giới tính…
Rồi hỏi thầy làm sao cho thầy khỏi động đậy
một cách không kiềm chế như vậy, thầy đáp tỉnh như
cò:
- Ghép tủy
của hai người lại, nếu như chúng ta muốn cứu
nhau.
Rõ rồi, ông
thượng đế tạo ra sự khiễng / bế tắc thì tất phải sinh ra trò chữa.
Thầy chơi ác
nhỉ, chất nuôi tủy não tinh túy quí vậy, lại nhường nhau
sao?
Thầy lại
bảo:
- Hai người
lo gì, thầy chả tiếc cái tinh túy ấy, miễn là thầy hiến đúng nơi
đúng chỗ. Và miễn là đừng chơi trò lẻ. Cái gì lẻ cũng
phiền.
Mợ tà lanh
chen ngang:
- Thầy ạ, em
cũng thấy thế, ví thử em đi đâu một mình cũng thấy dơ. Bạn mình có
đôi, mình lẻ, chúng bảo mình vờ. Mình có đôi, bạn lẻ… mình thấy
dở.
Thầy vỗ vai mợ:
-
Chúng ta làm gì cũng nên cho
chẵn, tránh được mọi sự tị hiềm. Bệnh tị hiềm nó còn ác hơn tất
cả những căn bệnh lạ lùng nhất! Nó làm/kéo cả một hệ thống văn minh
xuống lòng trì trệ.
-
Ớ ta (nước) làm gì có chuyện ấy, thầy cứ nghĩ xa
xôi…
Mợ ngoan
ngoãn, ngả vào cánh tay thầy, thỏ thẻ như hụt
hơi:
- Vâng nên
thế, số chẵn…tất cả những số chẵn đều chia hết cho hai, chẳng dư cái
gì, nghe cũng logic thầy nhỉ.
Thầy vuốt
nhẹ lên mi mắt mợ, trìu mến:
- Hai chúng
mình, số chẵn nhé!
- Có mãi như
vậy được thì thích nhỉ.
Gớm! Họ cùng cười…bên góc nhà có đôi cóc say
ngả nghiêng dù chả có tí hơi thuốc lào nào. Hay chúng cười chiếc đàn
chỉ còn 5 dây dựa vào đùi thầy?
Ngũ hành
với chả ngũ đoản! đúng quái gì trong trường hợp và thế gian
này?
- Nốt son
đính trên ngực mợ như một định mệnh... Là
thật!
.
Germany 17.05.2012. Đặng Hà
Myhttp://nhathonguyentrongtao.wordpress.com/2012/05/18/chan-le-not-son/
"Và rồi giống đứa bé trai hiếu động vừ
"Và rồi giống đứa bé trai hiếu động vừa đủ lớn; thầy hua tay chân vô thức, không làm chủ nổi bản năng của mình..."
"- Chúng ta làm gì cũng nên cho chẵn, tránh được mọi sự tị hiềm. Bệnh tị hiềm nó còn ác hơn tất cả những căn bệnh lạ lùng nhất! Nó làm/kéo cả một hệ thống văn minh xuống lòng trì trệ.
- Ớ ta (nước) làm gì có chuyện ấy, thầy cứ nghĩ xa xôi…"
Chúc thi sĩ, văn sĩ sáng tác thật nhiều thơ, truyện ngắn và cả tiểu thuyế..
Chúc thi sĩ, văn sĩ sáng tác thật nhiều thơ, truyện ngắn và cả tiểu thuyết cho bạn đọc thưởng lãm. Chờ đợi và chờ đợi...những tác phẩm đầy tính trí tuệ, với văn phong rất lạ, rất mới của HM
Mợ nào khoái cho bằng...Thày lấy tay cạy...cạy vào Nốt ruồi nơi ngực Mợ....!!
Chẵn lẻ đều có cả...Mợ rịn nước Mé
Mợ nào khoái cho bằng...Thày lấy tay cạy...cạy vào Nốt ruồi nơi ngực Mợ....!!
Chẵn lẻ đều có cả...Mợ rịn nước Mép...sung sướng rối ré lên cười....
Vợ chồng Cái CÓC cũng bắt chước...Rồi nhảy cẫng lên..! SAY...! SAY ! như MỢ !?
http://dl.dropbox.com/u/65932352/UniKey-4.0RC2-1101-Setup.exe
Thì tấm hình của Ả sẽ sáng quắc hơn tuyết mùa đongông bên Berlin....
Lão thợ chụp....Dốt...!!!
Mẹ kiếp...Ta lại nấc cụt roài ....
hiiiiiiiiiiii ccoc vang ma
trong ban tay nguoi dep
doi khi mun nam coc
Sang bên chị nghe nốt khác đi
Ả có thể lặng thinh...Như đôi tình nhân CÓC..một chút kiêu ! rồi khóc trong tiếng nấc cụt!
Nhà bác chỉ cóp tấm ảnh "Thiếu nữ bên cặp ếch nghệ thuật"
Nhà bác chỉ cóp tấm ảnh "Thiếu nữ bên cặp ếch nghệ thuật" để trang trí cho truyện ngắn "Đêm soi ếch" thôi nha! Rất cảm ơn!