Non xanh dõi ánh trăng vàng
Ngàn xưa tóc biếc phù vân mấy hồi
Đóa hoa sớm nở tinh khôi
Chiều về rủ cánh trên đôi lam tuyền
Ngón thon như thể dài thêm
Mấy ngàn ngày đợi vài đêm ân cần
Ai người réo gọi tình nhân
Ai người mang vết ngọc trân trên mình
Mặt trời có bóng khuyết minh
Vầng trăng xưa khuyết một tinh cầu buồn
Đường xa lõm vệt trầm luân
Đường xa biệt giã bao lần du hoan
Mấy chiều mù tạt bước qua
Để cay thân cải
Mấy mùa đơm bông
Về ngồi đếm
Mấy sắc không
Đồi mồi trổ lá
Mấy đồng ương uyên
Tựa mạn thuyền
Tựa mạn thuyền
Ai người bẻ lái đừng quên sóng thần
Bay lên này cánh chim lân
Thân
Đòi tri kỷ
Xác
Đòi tri âm
Ta ngồi giữa chốn phù vân
Nhìn sang sỏi đá ân cần bên nhau
Ta ngồi giữa một không đâu
Mà nghe
Tiền kiếp
Đậu
Bâu
Quanh mình

Đặng Hà My 06.2017