Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

YÊU NGƯỜI



THUNG LŨNG CỬA
Từ khi buồn em trôi nhanh như gió
Đêm trăng thanh vụt qua giấc Mộng Cầm
Từ khi khuya vào Lầu Ông Hoàng trọ
Thấy êm nhu hồn Mặc Tử lặng câm
Từ khi buồn em về trong thanh âm
Nghe lao xao bỗng lòng mình nổi loạn
Chỉ có mình cùng đồi thông làm bạn
Và trăng xanh tuyệt vợi ngực diễm kiều
Rồi lúc ấy ta nằm nghe cô liêu
Để biển xanh mê đắm sóng hoa trào
Yêu đôi lúc không cần nhiều như thế
Mộng đôi khi chẳng đầy cũng có sao
Còn ma men say sưa hồn thạch thảo
Ủ tới ngày trăng vỡ tuổi xanh xao
Dẫu đời hờn chuyện ái ân mười bảy
Cả lệ trần cả bóng lẫy ngàn xa
Búp tinh khiết giấc mỏng vẫn bao la
Đời nảy hoa từ khúc ca tháng bảy
Ru từ trong cõi nhớ anh đã thấy
Thấy trời sao đọng mi mắt lưu đày
Mùa viễn xứ vẫn nghe ai bày tỏ
Cho đời ơi bất lực giữa tay tiên
Nhón thiên nhu người ta hôn như gió
Đỉnh thiên thai đoạn tuyệt bóng ưu phiền
Môi theo mắt cuồng điên dòng bão lửa
Tỉnh mấy khi ta tạc lại hồn vôi
Đêm bạch biến xoè thơm thung lũng cửa
Đời vào ra
Một chốn ấy
Mà thôi
Đặng Hà My, đêm 04.08.2015

1 nhận xét:

  1. Ừ ! chốn ấy, nghìn năm sau
    Vẫn nguyên y
    Mưa chiều,nắng sớm
    Trăng và mây có hôm tiễn đưa nhau
    bằng lời đau xôn xao sợi tóc mùa dĩ vãng
    Trăng đã khuyết rồi
    Em biết không ?
    ...

    Trả lờiXóa

Bài nhiều người xem