Thế mà tiếng sáo không vượt qua ngọn trúc
----
Em biết mà
Có những ngày như thế
Phải giấu chúng mình trong khoảng chia xa
Em giấu tim
Mùa xuân lặng lẽ
Anh giấu hồn
Những sớm tinh sương
Em biết mà
Cũng phải giấu thôi
Khoảng trống ấy chiều vàng không đắp nổi
Những muộn phiền lấy đắng cay làm ngọt
Để còn bùi trong suốt chặng mưu sinh
Em biết mà
Hành trình như bất tận
Tuổi nào trôi, hạnh phúc được bao lần
Bao nhiêu cơn gió chiều vặn xoắn
Bão cứ về rồi bão lại qua
Em biết mà
Từng bước ghập ghềnh
Như trường tập vãi vung xác đạn
Ngực che rồi cơn đau vẫn nhói
Bão bỏ đi rồi
Đổ nát còn rơi?
Em biết mà
Phải sống chung cùng bão
Để lại chờ đến lúc bão lại tan
Bởi cuộc đời còn bao nhiêu mộng ảo
Giải thích nào cũng cùng tận số sai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét