Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

THĂM ĐOÀN TỬ HUYẾN










THĂM ĐOÀN TỬ HUYẾN
Chiều 8.4 mình cùng Nguyễn Trọng Tạo, Phạm Lưu Vũ, Ngô Quốc Kỳ, Minh Hà tới thăm Đoàn Tử Huyến.
ĐTH khoẻ, chỉ vào từng người và nói: "thằng này biết, thằng này biết, chỉ vào cô bạn mình và bảo: người này chưa gặp." Thì đúng cô này anh chưa gặp bao giờ.
Mình hỏi lại:
- Thế anh có nhận ra em không?
Gật:"biết rồi, biết rồi, thế dạo này vẫn đi lại có hay không?", hỏi thế nhưng có lẽ suy nghĩ và lời nói chưa nhập hẳn vào nhau.
Tay phải luôn chống lên cằm, thích nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng cằn nhằn chị An là cứ hay nói mãi về ảnh (đó là lúc chị cho xem những bức ảnh trong bệnh viện, từng giai đoạn từ lúc nhập viện).


Từ lúc xuống tóc theo chồng cũng như cầu xin trời Phật, chị An nhanh nhẹn và tươi trẻ hơn, chị và gđ đã làm tất cả như có thể bằng năng lực cũng như tinh thần tâm linh cộng với sự nỗ lực của các bác sĩ y tá trong bv để ngày hôm nay điều kỳ diệu đã tới với ĐTH.
Chị An cho biết vẫn giữ mái tóc cũ của anh vì chính tay chị cắt, tuy nhiên tóc theo thời gian rồi cũng dài ra thôi.
Tuy rằng còn một tuần nữa mới ghép mảnh sọ vì bv đang phải nuôi các tế bào, anh sẽ phải trải qua một cuộc phẫu thuật ghép vào hộp sọ nữa, lúc đó sẽ hy vọng khả năng phục hồi dần lại trí nhớ của anh.
Anh Tạo bảo: "khoẻ nhanh rồi ta nói chuyện bí mật nhé", Huyến cười: "đợi thời gian nữa"
Mình lấy tay sờ vào vết lõm của phần sọ chưa ghép, anh vỗ vỗ vào và bảo; " chỗ này, chỗ này mổ"

Cô bạn mình đang loay hoay tìm cửa phòng WC, tự nhiên thấy anh đi lại và hỏi: "cần gì à?", cô chưa kịp trả lời thì anh dường như đoán ngay ra và đi qua góc nhà mở cánh cửa nhà WC cho cô ấy. Chứng tỏ anh vẫn là người chu đáo tinh tế.
Lúc mọi người chào ra về, ĐTH tiễn mọi người cử chỉ lưu luyến lắm.
Anh Tạo bảo: "Hà My hôn Huyến một cái đi"
Của đáng tội, nếu hoàng tử chưa tỉnh mà làm tỉnh được bằng một nụ hôn chắc mình sẽ không ngại, đằng này anh đang khỏe dần rồi mà, hi hi, mình chỉ bắt tay thôi.
Anh Tạo lại bảo: "Vậy Huyến hôn Hà My một cái đi nào".
Lạ ghê, thấy Huyến cười bẽn lẽn và cúi mặt xuống nói khẽ nhưng ai cũng nghe thấy:
-Ngượng!
Ôi chao, lúc ấy cậu như một anh con trai mới lớn, gương mặt hoàn toàn ngây thơ và vô tư lắm. Mọi người cười xòa, xúc động và rất vui.
Lại nhớ câu Phạm Lưu Vũ tặng:
"Riêng tư một góc trời Nga
Núp trong râu tóc nhìn ra cuộc đời"
Chúc dịch giả ĐTH sớm bình phục.
My 8.4.2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài nhiều người xem