Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

HOÀI NIỆM SEN Tùy bút: Đặng Hà My

Lời khuyên cho các bông hoa trong tưởng tượng: „Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không phải đấu tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả.“

HOÀI NIỆM SEN
Tùy bút: Đặng Hà My

Lạ thế, tại sao mình cứ yêu…
Ngày hôm nay Hồ Tây nhạt nhòa, cuốn phim quay chầm chậm trong trí nhớ, nhưng âm thanh và con người hiện lên nét chưa từng thấy.
Những nàng chân trần, những chàng áo xanh. Sen lung linh ven hồ, có lẽ chỉ tỏa hương cho những ai yêu cái đẹp nguyên sơ giữa ồn ào thị thành, muốn lặng, muốn khuất một góc, trốn thực vào hư vô mong manh tuyệt vời.

Hoa sen lạ, biết những ai thật sự yêu nó.
Người đàn ông sống ở Quảng An tâm sự: „đời tôi chăm sóc sen, tôi hiểu và rất thương những đóa hoa, vì thế tôi nâng niu chúng như thứ gì mong manh nhất, những khi sen nở, khi sen tàn, như một đời con người, những chiếc lá hôm nay chưa kịp mở vành cong cong xanh thắm, đến ngày thành màu nâu dần rồi khô quăn lại, nhìn thấy cọng héo sen buồn, nhưng vẫn còn xào xạc vương trên mặt hồ một thứ tình man mác, đắm đuối một vòng đời hoa sen.“

Cuối vụ hàng năm khoảng hồ sen được tát cạn để phơi bùn trong ánh nắng một thời gian, sau đó thay nước mới vào hồ, những rễ sen bén và bắt đầu qui trình nảy mầm, khoe ngó dài trắng ngần, những chiếc lá xanh mượt mịn như vân nhung.

Mùa sen nở.
Ở xứ ta chỉ có sen Quảng An Hà Nội là to, rực rỡ đẹp và thơm nhất, cả trăm cánh hoa ẩn trong ba lớp cánh, một nét kiêu sa rực rỡ nhưng lại nhanh tàn, hóa ra cái sự đẹp cũng phải trả giá. Sen quì nơi khác chỉ có một lớp cánh nhưng lâu tàn.
Nhưng người mua hoa nhiều khi cũng lẫn lộn vì nhìn hoa chỉ thấy nó cùng một giống, mua về không thấy nó nở trăm cánh mới biết mua nhầm. Khéo nhìn, sen quì bao giờ cũng thâm hơn và không tươi như sen Hồ Tây, có lẽ do nước hồ tạo nên loài sen ấy.

Người đàn ông trầm ngâm, nét phong sương hiện lên trên mặt, đôi mắt xa xăm, ông kể từng buổi tối đi thuyền thúng mang trà ra ướp vào những đài sen, sen ngậm trà, ta lấy dây khẽ buộc lại, để qua vài chục giờ, hôm sau dậy từ ba giờ sáng đi hái sen, những đóa còn ủ nguyên nhúm trà trong lòng, thơm lựng, ngày xưa các cụ goi là trà tiến vua.
Giờ cũng mang bán cho những người sành điệu giá khoảng 20 ngàn một bông, có người cò kè mua nhiều giá 15 ngàn, người bán không chịu, có ai biết công người chăm hoa đâu, thời này cái gì cũng mang lên bàn cân, người viết nghe người mua nói rằng họ không dùng, họ mang vài chục bông biếu sếp thôi, chưa dùng đến thì cho nguyên bông vào tủ đá, bao giờ dùng thì mang ra tách lấy trà. Mới lại thấy cái sự đời, cái hay ho chả cần tìm căn nguyên.

Những bông hoa sen còn lại chưa ướp thì hái mang vào lều, tãi ra, lấy hạt gạo để ướp vào trà.
Ông bảo không cho phụ nữ bước vào góc lều khuất phía trong ấy vì hơi của họ sẽ làm hỏng trà. Hoa sen chỉ thơm nhất khi người ta biết nâng niu chăm sóc chúng.
Người viết lạ, tại sao lại cấm không cho phụ nữ bước vào nơi ướp sen, tại sao phụ nữ lại sẽ làm hỏng một cái gì không thể diễn tả thành lời, ông giải thích theo khoa học là khi họ đến tháng, sen không chịu được cái trần đời ấy.
Người nghe lại kêu lạ nhỉ, sao mùi bùn sen chịu được, thế mới hay, ngẫm lại, các cụ bảo những ngày ấy mà muối dưa, dưa còn khú.
Thế mới lại hay, cái gì thuộc về phụ nữ cũng nhiều tình tiết thâm ly lắm.

Tình yêu có giống và khe khắt như sen? người ta mang cúng Phật, hương cứ dịu dàng trầm mặc, cõi nào con người đã lướt qua trần thế để một lần chiêm nghiệm những đóa sen.
Ngày nào cùng những người bạn thân tụ họp bên mùa sen nồng nàn Quảng An, không phải để làm dáng chụp hình, mà chỉ để cho tâm hồn hòa quện vào nhau trong thoảng tiếng đàn xa lắm, nghe sóng vỗ mênh mông vệ hồ, những bàn tay lùa tìm men hơi nhau trong miên man nắng hay mộng mị đêm.
Người ta dừng cặp mắt trên mái tóc buông lơi, đưa tay khẽ vuốt nhẹ, ngắm một cái gì không trần tục từ gương mặt, người ta ôm lấy tấm thân mềm buông xuống như một nét rèm chùng.

Mùa vừa rồi đi qua lều sen cũ, không còn ai, người ướp sen nay hình như đi làm ăn đâu mãi tận Yên Bái.
Đứng tần ngần, nhớ bình sen thưở nọ, hương cứ thoang thoảng tỏa trong không gian như có như không, chơi vơi mang theo câu chuyện cổ mà mình chưa viết được.

ĐHM, 29.03.2014

 


  • Bạn, Cá GỗDo Huy ToanThanh Ha Tien và 9 người khác thích điều này.
  • Nguyen Dang Thanh Chị viết được rồi đấy chứ!!! 
  • Quốc Khanh · Bạn bè với Nguyen Dang Thanh
    Lạ thế, tại sao mình cứ yêu…Tình yêu có giống và khe khắt như sen? người ta mang cúng Phật, hương cứ dịu dàng trầm mặc, cõi nào con người đã lướt qua trần thế để một lần chiêm nghiệm những đóa sen.
  • Cá Gỗ Mình cũng theo lời khuyên. Mình cũng từng được qua lều sen Quảng An, được uống những ngụm trà sen được ủ trong những bông sen đẫm hương hái vào sáng sớm.
    "Chiều Quảng An lựng ngát một viền sen"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài nhiều người xem