Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

LẠNH LÒNG

LẠNH LÒNG
(Viết cho một người)
Lạnh lòng mà gió lại đi hoang
Em cứ lùa vào tôi toàn những điều chưa bao giờ kể
Cơn gió cuối cùng tê buốt lang thang
Tôi xin em một vòng tay kiều diễm
Nào phải chi đâu mà những người tình đi qua ngón kia có bao giờ đủ đếm
Hay phải chi đâu mà chiều thu vàng lá chưa vẽ tròn môi
Em chưa bao giờ hẹn nên tại sao người đời cứ bắt nhau phải thề bồi
Chỉ có tình thương em dành cho tôi theo năm tháng hình như đã khô ròn sắp vụn
Cơn gió lúc nào cũng mang em từ xứ sở màu trắng tuyết
Làn da nào mà trong đêm tôi nhìn giống hệt ánh trăng
Em trở nên nguy hiểm mà tình yêu bắt tôi luôn luôn tha thứ
Em có thật trên đời?
Cơn gió đầu đông chưa chi mà đã héo nụ cười
Nhưng tôi rạng đông mỗi khi em vừa tới
Tình yêu không phải trận mạc mà sao lòng đôi khi như có vết cứa
Tôi như con chim nửa đời hoang mang không hót hết bản tình ca cơn gió từ phía em đi
Đặng Hà My, Germany 03.12.2015
(Trong một ngày phiền muộn)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài nhiều người xem