Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

VÔ CÙNG

VÔ CÙNG
Em biết đến vô cùng triền sóng ở đâu
Bao nhiêu năm rồi tôm cá vẫn đi hoang trong lòng biển
Khi em chạy về phía bờ trốn khỏi sự đuổi bắt thưở ban đầu
Anh là con cá mập giữa đại dương trùng trùng giông tố
Em biết đến vô cùng khi anh chọn em làm bến đỗ
Nhưng cuộc tình của loài người lại hung hãn hơn tất cả đại dương
Anh co kéo em tụt sâu trong xanh thẳm
Và từ ấy em sống tựa rong rêu
Em biết đến vô cùng những giọt nước mắt buổi chiều
Từ đám mấy che ngang vầng trán lặng
Khi em đi về một mình nơi chốn vắng
Em và cá mập lại giả tựa bình an
Em biết đến vô cùng khi cá kia một ngày mắc cạn
Nằm trên bờ đau đớn biết bao nhiêu
Có bao giờ anh dám đánh đổi lấy đôi giày thay đuôi cá
Dẫu trăm ngàn cay đắng bởi tình yêu
Bến đỗ cuối cùng vẫn chỉ là cát gió
Là dã tràng muôn nẻo khách thập phương
Chúng ta sống để chờ ngày sóng tới
Vùi hết đi
Rồi vòng lại từ đầu
Đặng Hà My 18.12.2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài nhiều người xem