Đêm và nụ cười câm
Đặng Hà My
Những giọt nước mắt lăn qua mặt trời
Nỗi thổn thức cháy thành than
Những giọt nước mắt lăn qua mặt trăng
Niềm vui đóng băng
Loài người ngồi trong chiếc rương màu xanh và đỏ
Âm dương nổi loạn
Thế giới của những điều nói nhảm
Tự do bác ái từ hộp diêm rất nhỏ
Chỉ có bóng tối
Quá thật
Không cần ai nữa
Màn đêm đã bao bọc cả rồi
Khi hoa hồng không cần những hạt sương
Chú bướm vàng trong mơ chỉ còn nơi cổ tích
SG12.07.2014
---
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaBài này trừu tượng quá, khó hiểu
Trả lờiXóa