Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

RA BIỂN

RA BIỂN

Tự dưng số mình thế nào, bị bọn bạn lấn hết quyền hành, chúng trao cho cái túi toàn quần áo bơi, còn chúng thì cứ tênh tênh nghiêng ngó lượn lờ hết nghe sóng hát lại ngắm nghêu bò.
Mình vẫn có tính thưong bạn nên cũng cố xách vào phòng ks, lặng yên bên này thì nghe cả lũ đang hò reo phòng bên cạnh, chúng bật nắp lon tanh tách.

Mình âm thầm số khổ như căn bản, mở túi đồ quần áo bơi ra xếp lại cho gọn để lát ra bãi tắm.
À, có mấy cái áo bơi của cái Hồng, cái Loan này, cái áo nào cũng gọng giếc đau hết cả vòng 1, mình mà rút gọng ra thì các vàng chúng cũng không dám đi bơi nên gấp nhỏ bỏ ra riêng một chỗ không đụng tới.
Kiểm tra đến mấy cái quần bơi của lũ liền ông.
Hoá ra các tay chơi toàn dùng quần đùi bơi chứ không dùng sịp, mỗi cái quần màu trắng hiệu Speedo cực tinh khiết lại có thêm một chiếc lót phía trong trông oách cực, mình nghĩ cũng đơn giản, èo, cần quái gì cái lót ấy nhỉ, chi bằng thương bạn ta cắt đi cho gọn, phơi nhanh khô.
Làm xong mọi việc thì đã qua trưa, mình đưa tất cho mọi người thay.

Cả lũ xuống biển lướt sóng, cảm giác bồng bềnh sung sướng lắm.
Mình bơi được một lát thì lên bờ ngồi dưới tán ô hóng gió, mơn man thưởng thức làn gió thanh cao nghe cứ rì rào sướng lan man.
Đang mơ màng chợt nghe tiếng gọi từ thiên giới thì phải, choàng mở mắt thấy mấy tay kia đã lóp ngóp lên bờ.

Mình hỏi vọng trong gió:
- Gì thế?
- Lấy hộ anh cái khăn tắm!
- Sao phải lấy, lên tự túc đi, thanh niên cho đáng mặt trai hến chứ!
- Hộ tí.
Ơ, tí ngọ gì, vớ vẩn, đang chàng màng, lên mà lấy, mình đáp rồi xoay lưng nghe gió tiếp.

Lại nghe tiếng réo, lần này chả phải tiếng gió:
- Em ơi lấy cho anh cái khăn tắm!
- Sao phải khăn? Chạy lại mà lấy đê, nhiễu quá.
- Không, anh đau chân, bị dẫm phải mảnh sò.
Một cậu khác eo éo:
- Anh đau bụng quá! Hình như kinh niên.
Mình ngồi thẳng dậy cấm cẳn, nhìn đơ thấy các ông mãnh cứ quay mặt ra biển, gần đó toàn nam thanh nữ tú đang nằm trên bờ hong nắng.

Nào có thấy ông nào đau đớn gì đâu, lưng cứ đuột ra đau đớn gì.
Lại trố căng mắt ra nhìn lần nữa.
Chợt nhạt nhòa bất ổn, có lẽ nào, nhẽ nào mà màu trắng kia qua tôi luyện nước và sóng biển nó hiện lên tinh khiết làm sao, thảo nào cụ Hàn bảo: "áo em trắng quá nhìn không ra."
Mình cũng ý tứ chả dám mang khăn cho họ, đành nhờ một cậu lều bên cạnh chạy ra đưa hộ.
Cậu ta thủng thẳng: "bạn chị thì đi mà lo, em sợ mắt em lên màng."

Dồi ôi là rồi, cực chẳng đã mình phải mang ba cái khăn tắm phi đến, gần sát thì thấy cả ba ông đứng chụm chân lại còn ôm khư khư như lúc Penalty phạt đền bóng 11m, mình nhắm nghiền mắt hô:
- Thôi các cụ, mĩ miều quá, bằng vàng lông kim tuyến chắc, con nhắm tịt hai mắt rồi ạ, có hé ra nhỡ đau mắt hột, phải vạ!

Chung qui cũng chỉ vì muốn quần nhanh khô do nồm giời mà cắt bỏ mất một bộ phận không thể thiếu trong những chiếc quần đùi màu tinh khiết nên đường về mình lại phải mang cái bọc quần về nhà, chả đứa nào chịu nhận lại, giờ cũng giặt sạch rồi, phơi khô rồi, khô nhanh là khác, đến nhận đi, chả lẽ phải gọi tên ra nữa chắc?
Lạy Giời!

Đặng Hà My 27.03.2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài nhiều người xem