Bài đăng tạp chí Da Màu: http://damau.org/archives/26473
Đặng Hà My
Tháng buồn của mùa. Lạnh, chóng tối và chẳng mùi hương sắc.
Tháng mười một, nhạt, vô duyên như cuộc tình vờ. Người phương tây cho
rằng tháng chán của một năm, thời khắc chuyển đổi giữa thu tàn và đông đắm.
Trái tim thót lại, hình như teo một nửa, một nửa không ắp đầy, xa quá,
bởi quá xa.
Bản nhạc bỏ mùa ra đi trong chiều thanh vắng. Mùa này chẳng có loài hoa
gì nở, gió lượm về một mùi không tên, và đâu đó những chùm nắng rớt qua tay
chưa đủ sưởi. Còn lại mình ta với trang thơ và con chữ ngược ngạo chẳng chịu
bình yên.
Gõ, gõ vào bàn phím, gõ vào hư vô, gõ vào giấc mơ của người. Người không
của ta, người của rất rất nhiều người, bởi li ti chùm cỏ vẫn cứ tiếp tục cần
chụm vào nhau nảy mầm, và bởi trái đất cứ quay không dừng được, chỉ có nụ hôn
của ai khựng lại trên đỉnh môi rực cháy, nồng nàn đắm đuối bốn đuôi mắt hoài
vọng chứa chan ẩn ý không thể diễn tả.
Và lời ca, lời ca như tiếng gào của gió, của dông bão, của một nửa khản
cạn nhắc đi nhắc lại hai chữ: tên nhau.
Ta ngủ vùi, không ngủ nằm, chẳng ngủ đứng. Để lâng lâng đêm cùng chiếc
bóng in trên tường, ngây ngất với luồng men xưa qua cõi thần giao cách cảm,
chợt nhận ra mình từ một cõi hoang thanh. Chùm ánh sáng viễn thực hồ như những
bàn tay chập xòe múa vờn trong một nấc yêu.
Không, tình yêu muôn đời không tuyệt vọng, không đơn phương khi bàn tay
mình vừa bắt gặp một quờ nắm; chặt siết hơn loài trăn mây trong rừng thẳm.
Ta đã dửng dưng nhiều lần với những xòe tay nâng đỡ và khờ khạo nhiều
lần với các nắm dứ, cho tới lúc ta đủ khôn và khẳng định rằng không bao giờ vấp
ngã, thì chính lúc đó ta ngã gục không đứng dậy nổi, hoặc không muốn đứng dậy.
Ta vấp thật!
Ta không khóc, nhưng người ấy rớt lệ.
Ta ngã thật!
Không thấy đau mà người ấy lại đau.
Có gì bỗng như phép cộng trừ lạ lắm. Người ấy biến thành màu tím bầm
trên vết thương ta, người tụ máu đông cứng trong trái tim ta như mầm hóa thạch
từ thời tiền định.
Không, tình yêu không có tội, chỉ ta là có tội, tội yêu và tội biết yêu,
có cả tội không biết yêu luôn hiện hữu bên cạnh, thứ tình cảm ẩn nấp không trực
diện. Định mệnh bắt ta phải thế, định mệnh bắt người phải thế. Và ta được, ta
được chứng kiến những phút cuồng say ngu dại của chúng, nghĩa là của hai cá thể
chập lại. Vụt lớn từ dòng ái sinh vừa đủ nồng độ dậy chín men, như tinh thể len
lỏi quẫy đạp từ kẽ đất để ngoi lên hướng mặt trời không thể kìm hãm.
Lại nữa, mặt trời đồng lõa, gió trăng đồng lõa, cả thế giới đồng lõa.
Nhưng chỉ những viên thuốc cưỡng lại!
Viên thuốc không cho ra đời những thiên thần, bởi thiên đàng luôn cần
giữ lại vẻ tinh khiết xinh đẹp, loài hoa thiên giới không thể cắm xuống trần
gian.
Và tôi đi, tôi vẫn đi trên bản lề với bước chân lãng du trong hồng hoang
ảo ảnh. Lọc cọc từng đêm gõ vào kỷ niệm đầy anh.
Những lá thư từ xa tắp, đều đặn, không trả vay được gửi đi cùng một hơi
thở, một vùng sóng não qua tần số rung từ hai đầu rất nhớ. Những thì thầm dài
hơn bao la thế kỷ cộng lại. Hai con người bằng xương bằng thịt lắm lời nhiều
chuyện. Không có dấu chấm hết(.), chỉ luôn kết thúc bằng ba dấu chấm còn(…), lẽ
ra thường lệ phải kết thúc sự nói ngay sau buổi làm tình đầu tiên!
Những ô cửa sổ tò mò mang hình ống nhòm lúc nào cũng sẵn sàng mở tung
hai cánh. Người và tôi lánh nạn trốn dưới lùm cây sẫm mầu, tàng cây rì rầm nói
leo cả vào câu chuyện giỏ hoa của cô bé quàng khăn đỏ, mặt trăng, mặt trời luôn
được xuyên ngang. Những làn hôn trao gửi lòng vòng quyện trong hơi gió ngút
ngàn.
Đôi khi mùa trở lưng, trượt ra mảnh vai trần trắng muốt, anh hôn vào
tinh khiết một quỳnh đêm. Đóa bậu về nở mãi đầy tay. Khi xa anh vỡ bung lồng
ngực, người đàn ông khắc khoải trắng cơn mơ, vừa sáng bừng mở mắt lại hoài vọng
một vốc tràn đêm.
Ai kiêu hãnh bên sóng đời điêu bạc, ai hững hờ bên bể ái nhân duyên, từ
khóe mắt em in hình thư sinh cuộn sách. Khát khao thiên tình sử triệu triệu
trang chưa đọc.
Cứ thế, đừng đọc hết, vì… không bao giờ thể nào… đọc hết.
Ngày chiếc xe đời lăn bánh lật ngược khai sinh cho bọn trẻ con được ra
đời, để cho chúng được sống, và viết tiếp những câu chuyện tình dang dở. Và cứ
dở dang như thế để biết rằng đó là điều ta mãi khát khao. Khát khao vì lúc có
lúc không, khát khao vì lúc được lúc mất.
Suối chảy từ thiên giới, chiếc giường tình ái đóng đinh trên tường, ta
tiến về nơi cực lạc mười hướng không gian thả nổi, lấy sóng mây làm chiếu. Ta
nằm ca hát. Biển xanh ru hời, anh nâng em lên cặp mắt rưng rưng…
Những đêm tuyết trắng trời, em vờ biến mình thành mùa hè để hâm cháy nụ
hôn rực thiêu đốt dấu chân mùa.
Giấc mơ về anh thành hiện thực lúc em đi. Thênh thang phi trường nắng
đọng, nụ hôn cứ vội vàng như ngày anh tới, nụ hôn cứ tham lam cắn nát rã môi
thương, nụ hôn trở nên ác độc như kẻ tội đồ gây ra thương tích trong vùng nhớ.
Để kết thúc một tháng mười, em lại viết cho anh lời bài ca thật thà…
ĐHM Germany 2102
------
Tháng mười một, hôm nay tôi
bắt đầu đếm từ số 7 cho đến số 12, chỉ những người thật yêu mới thấy được điều
này.
TEM VÀNG CHO 'THĂNG HOA KHÔNG NỞ" - NỖI BUỒN ĐÔNG CỨNG CỦA AI!
Trả lờiXóaCảm ơn chị yêu mến cảm nhận.
XóaTản văn đẫm chất thơ, câu từ tuyệt vời phong cách ĐHM.
Trả lờiXóaĐặc biệt thích đoạn này: "Ai kiêu hãnh bên sóng đời điêu bạc, ai hững hờ bên bể ái nhân duyên, từ khóe mắt em in hình thư sinh cuộn sách. Khát khao thiên tình sử triệu triệu trang chưa đọc.Cứ thế, đừng đọc hết, vì… không bao giờ thể nào…đọc hết."
Những câu văn như những vần thơ đầy nhịp điệu mà khi đọc ta có cảm giác như đang nghe một giai điệu du dương của một khúc tự tình. Ừ sóng đời thì vẫn thế, vẫn suốt đời điêu bạc, điêu với nhân tình, bạc với thế thái nhưng không thể lẫn trong đó ta nhận ra cái sự kiêu hãnh giữa sóng đời. Cũng trong cái bể ái nhân duyên rộng lớn đó, giữa cái nhân duyên rất đỗi đời thường đó mà sao vẫn đơn lẻ, hững hờ trước cái quy luật muôn đời của loài người.
Là cậu cứ khen, cảm nhận của cậu hay hơn ý chứ, he he...
XóaÀ quên, lão cũng đếm được con số khoảng cách 5 từ 7 đến 12, he he mặc dù lão không phải là những người thật yêu he he
Trả lờiXóaTớ cũng tiên lượng được chỉ số của cậu đoán, ha ha...
XóaCái tản văn này hồi lúc xưa em Điêu đăng bên Yahoo với tựa đề là "Bài ca thật thà". Hồi đó lão Cỏ anh cũng có để lại lời còm, giờ đọc lại vẫn thấy "Phê" nhưng đang bận... "săn gái" quá (hé hé) nên không có thời giờ còm thêm gì được, cho nên lão Cỏ anh tha về đặt đại vô đây, hehe...
Trả lờiXóaCỏ
Oct 29, 2012 1:56 PM
Tớ chỉ là một gã lông bông vô tích sự, một kẻ bất tài không phải là từng phần, mà là toàn bộ. Nhưng mà, trong lòng tớ, tớ đã phong cho em Điêu cái chức phận Thi nhân lãng đãng đó tự lâu rồi. Cũng chẳng cần phải có thẻ thiếc... gì, bởi vì rằng là ở đó, tức là ở nơi lòng tớ ấy, Hà Điêu đã ngự trị tự lúc nầu, hehe... [(surprise)] [(tongue)] [(big hug)]
Show all replies 3
Cá Gỗ
Oct 29, 2012 4:52 PM
Này khen thì cứ khen nhưng chớ có ôm, tớ không đồng ý đâu [(surprise)]
Cỏ
Oct 29, 2012 8:00 PM
[(laughing)] [(loser)] [(rolling on the floor)] Há Há... Ôm như này [(big hug)] nà chỉ... ôm vầu vai thui đới nhà lão bác Cá [(surprise)] Há Há... Với, và trong một tinh thần hoàn toàn lành mạnh cùng... thân thiện rất, haha[(big hug)] [(winking)] Còn chừng nầu mà ôm... gọn từ đầu cho tới... đík như thế này này [(thumbs up)] thì ít nhất cũng phải à nhố qua qua [(call me)] cho nhà lão bác Cá biết chớ, hớ hớ... [(laughing)] Mà đó là còn chưa nói tới chuyện trước hết phải xin phép em Điêu Thuyền My xem xem em í có đồng í đồng tình cho ôm kiểu đó hay không? Ngộ nhỡ đâu em í không ưng em í... oánh cho bỏ mịa thì biết phải nàm thao, ha ha... [(tongue)] [(laughing)]
Đặng Hà My
Oct 30, 2012 9:38 PM
Hai lão này phím nhau trêu chọc thiên hạ quen rồi, giờ vào nhà mình nói tỉnh như cò [(big grin)]
Mới đó mà đã thành kỷ niệm. cảm ơn lão Cỏ anh nhà mình còn lưu mây cái còm ấy. Mà cua gái vừa thôi không rồi đêm đêm xem thư nghe nhạc nhức tai đau mắt anh ới. Thổi còi...
XóaVì cái tựa Bài ca thật thà chỉ viết riêng cho một người mắc dịch nên lấy tựa Tháng hoa không nở cho nó quảng đại, he hê...
XóaThế chứ cái đứa mắc dịch đó mới có đầy năm mà đã nghẻo rồi hả, hay sao? Haha...
XóaVà là lão Cỏ anh đùa chơi thôi, chứ gái ở đâu mà săn? Lão Cỏ anh tệ cái khoản săn and bắn lắm, hehe... Cơ mà cứ còi thổi như kia là khoái là chả thiết tha gì những chuyện khác nữa, trời có sập cũng mặc, nói gì tới gái, huhu...
Cái thằng mắc dịch đó vẫn chưa ngỏm củ tỏi Cỏ ạ, bằng chứng là nó vẫn vào viết comment đấy thôi, he he. Cỏ cưa tán đâu cho tớ bám càng với, đang thích gái Nga đây, he he
XóaCái thằng mắc dịch đó vẫn chưa ngỏm củ tỏi Cỏ ạ, bằng chứng là nó vẫn vào viết comment đấy thôi, he he. Cỏ cưa tán đâu cho tớ bám càng với, đang thích gái Nga đây, he he
XóaỚ... Hóa ra là lão Cá Gỗ đó hở? Thế mà tớ cứ tưởng cái đứa ất ơ nầu, mần ức suốt từ hồi đó tới giờ, hơ hơ...
XóaLão cỏ có uống cafe sáng HN không?
XóaHay lắm bạn ạ!
Trả lờiXóaCảm ơn bạn
Xóa
Trả lờiXóaÁo em xanh cõi ta bà,
Tâm em vô lượng đóa hoa đại từ...
Bạn đại từ với áo xanh. Chúc chủ nhật vui.
XóaPhụ nữ thơ văn hay thường ... xâu xấu. Cô nàng này ngoại lệ !
Trả lờiXóaMình có thấy vậy đâu, À à...
Xóahay thật! ^^
Trả lờiXóahoc dan ghi ta