Nàng:
-
Tại sao đầu đề tập Nhiên Sơ
của em các anh lại sửa thành Nguyên Sơ?
Chàng:
+ Có gì mà sao với giăng, mấy cô nhân viên
sửa bản in thấy em là dân xa xứ quên ngôn ngữ Việt có ý tốt với em nên sửa cho
em đấy, em thấy nhân viên của anh giỏi không?
- Để nguyên cho em, không sửa bất kể chữ
nào.
Chàng:
+ Ngang nhỉ, để thì để chứ sao, Ok, tôn trọng
quyền tác giả. À, mà này…tại sao trong bản thảo lại có câu “lời
của ấm „? tối nghĩa quá, em xem
lại câu ấy đi.
- Tối tăm gì, để em đọc lại cả đoạn rồi hãy
„thẩm“.
Chàng:
+ Ừ, đọc lại đi, thơ thẩn gì mà ngang phè
phè…
Nàng (đọc):
- Ai làm xước mùa thu
Ai làm đau mùa thu
Cơn gió heo may về trên vai nũng
nịu
Đòi nâng niu bằng những lời của
ấm
Con đường khuya
Thả lên môi lời lá rụng
Lẫn vào tiếng chuông
rơi
Cơn sóng níu bờ trôi…
trôi…
Em gọi mùa thu tên là Hà
Nội
Chàng:
+ Đấy, tại sao lại là „lời của
ấm?“
- Giời ạ, không dưng lại có
người liên tưởng tới cái ấm tích? thế theo anh thì chữ „ấm“ nghĩa là
gì?
+ Thì tùy, à mà nên bỏ dòng „Em gọi
mùa thu tên là Hà Nội„ đi… mùa thu là mùa thu, thủ đô là thủ đô chứ tại
sao lại thế?
- Thôi...cho em xin lại bản
thảo, em mang về…
Sau...mang in chỗ khác, tẩu hỏa
nhập ma thế nào nàng lại cũng tự ý bỏ mất dòng : Em gọi mùa thu tên là Hà Nội
„
Giờ tiếc đứt ruột.
Cái dớp!
ĐHàMy 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét