Hai đứa học cùng trường Chu Văn An từ cấp 2.
Lên cấp 3 bị ngồi cạnh. Hình như kiếp trước có một đứa xô đứa kia xuống sông…
Kỷ niệm cuối cùng của Thảo Miên và Duy là lúc nào cũng tranh nhau từng tí “đất„- phân định rạch ròi ranh giới - quyết không để tay hay đùi đối phương vô tình hay hữu ý chạm phải nhau. Nếu đứa này đang dưng chạm khuỷu tay vào đứa kia, tức khắc sau đó là một cú huých để nhắc nhở về vị trí lãnh thổ của mình.
Thi thoảng, yêu nhau lắm cũng là lúc lợi dụng lẫn nhau, ví dụ như Duy hỏi cô: “đoạn văn trên cần phân tích hay bình luận?„, Khi trả lời cho Duy xong, bỗng Miên thấy mình vụt cao hơn hắn đến 10 tấc. Và lúc cô hỏi Duy về những đường cong trong toán hình học, Duy vừa đáp vừa cúi xuống nhìn Miên như nhìn giống người lùn Pichmê trong vùng rừng xích đạo châu Phi.
Duy nổi tiếng trong trường là con công tử nhà giàu. Đẹp trai, đôi mắt đen thăm thẳm, nhưng Miên ghét, từ xưa cô đã không thích con trai mà môi đỏ, da trắng, quần áo là lượt phẳng phiu.
Miên lại có cảm tình với một bạn cùng ngồi chỗ của Miên vào buổi chiều, tuy chưa một lần gặp mặt. Chỉ biết là buổi chiều có lớp đến học thêm và trao đổi kiến thức ôn thi.
Lá thư đầu tiên cô nhận được là gần cuối học kỳ 2, đó là một tờ giấy gấp làm tư trong ngăn bàn: “ Mình tên là Khoa, có thể làm quen với bạn được không? Bạn tên là gì? Mong nhận được hồi âm từ bạn„.
Lá thư sau: “Hôm nay lớp mình kiểm tra toán, mình làm đúng hết, hình như chữ viết hơi bị cẩu thả thôi. Bạn thế nào, trước giờ học bọn mình hay tụ tập ở đường Thanh Niên, bạn có hay qua đó không? Mùa này bằng lăng nở đẹp bạn nhỉ„.
Miên bắt đầu trả lời những lá thư. Và như một thói quen, cứ sáng sáng đến lớp, cô lùa tay vào ngăn bàn…
- “ Hôm qua mẹ mình mua cá, để trong cái xô. Bố về nhà, mang xà phòng bột hòa ra, rồi cho cá vào ngâm, giống như ngâm quần áo ấy, bố giải thích với mình là làm thế cho hết tanh. Chiều mẹ về, bố khoe ngay là hôm nay bố giúp mẹ làm sạch cá. Thấy mẹ kêu trời, rồi đổ cá đi. Tối phải ăn cơm với ruốc „
+ “ Bạn đọc tập truyện ngắn“ hoa dại„ của Mỹ chưa? Mình rất thích nhà văn Jack London. À, hôm qua mẹ đánh cái đũa cả vào đầu con mèo đen, tại nó ăn vụng. Con mèo giãy giãy rồi nằm đừ ra, mình khóc ầm lên. Mẹ bảo mẹ nhỡ tay, thôi, mang nó đi chôn; mình không chịu, cứ ngồi vuốt lông nó… một lát tự dưng thấy nó cựa quậy…rồi nó mở mắt kêu nhè nhè, cả nhà mừng, mẹ bảo hoá ra ban nãy nó bị ngất, mèo sống dai lắm„
- “ Thế hôm nay con mèo hết đau chưa? Nhà mình có con cún Nhật, nó bé tí, lông xù, xinh nhưng nghịch lắm, nó lôi đồ ra hết nhà, bố đánh nó, nó nhảy lên giường, chui vào trong chăn, tè luôn trong ấy. Mẹ dọa mang cho„.
+ “ Con mèo bình thường rồi, tối qua nó tha chuột bỏ vào giày của bố, buổi sáng thấy bố thì thào với mình, rồi gói mang vứt con chuột chết đi, sợ mẹ lại gõ đũa cả vào đầu con mèo. Ở cạnh nhà mình có ông Đoàn, sáng nào cũng đi qua nhà bà ngoại mình tặng thơ. Hôm kia ông ấy vẫn qua đưa cho bà đọc một bài mới viết. Thế mà buổi tối, bà bảo ông ấy vừa bị cảm đột ngột, mất rồi. À, con cún còn tè vào chăn không?„
- “ Cô Lan xin con cún, mẹ mình cho rồi, cô ấy bảo cô sẽ huấn luyện cho nó. Mẹ đi chợ Bưởi, mua một con cún khác, nó cũng nhỏ, nhưng cái mõm của nó lại có chùm râu loe ra, mấy bác hàng xóm bảo sao cái mõm nó như cái đầu chổi cọ toilett thế, mình cũng không yêu nó như cún kia, mỗi tội cún kia hư quá„.
-“ Ngày trước nhà mình cũng có một con Becgiê, tên nó là Lai-ca. Hôm tết mẹ luộc gà để cúng giao thừa, mẹ lên nhà một lúc. Gần 12 giờ đêm, vào bếp lấy gà để mang ra cúng ngoài sân, thấy mẹ kêu lên…Cả nhà chạy xuống thì thấy con gà biến mất, còn mỗi cái phao câu dính trên mỏm xương hông, hoá ra con Lai-ca ăn. Thấy mẹ nhăn nhó, bố bảo thôi lấy chân giò cúng tạm.„
- “ Bác Khoát ở cuối phố mình, cứ đầu tháng lại đến đưa cho mẹ một gói giấy báo nhỏ. Hôm qua thấy mẹ bảo với bố: Tội bác ấy quá, hai đứa con đi nước ngoài mà chả gửi gắm gì, hàng tháng bác ấy lĩnh lương hưu, gửi cho mẹ giữ hộ một ít, nhỡ sau này bác ốm thì nhờ mẹ mua thuốc hộ. Tết nào bác cũng ăn tết ở nhà mình„.
Viết đi viết lại…Cứ thế, cho đến một ngày, không thấy có thư.
Trong lòng Miên lo lắng, đầu tiên thì nghĩ hay bạn ấy ốm? sau lại đoán hay bạn chuyển trường? Nhưng vô lý, vì bây giờ là thời gian sắp kết thúc kỳ học.
Rồi ngày thi tốt nghiệp phổ thông đã đến… tiếng ve rộn rã thúc giục, những ngày bận ôn luyện cho việc thi cử.
Miên thấy nhớ Khoa, một tuần trôi qua rồi, cô đã viết 2 lá thư và nhét vào khe trong ngăn bàn. Có lẽ cô sẽ nhớ mãi, những dòng chữ, những lời thì thào tuy ngắn ngủi nhưng đã in sâu vào tâm của trí cô.
Cô viết lá cuối cùng và gài vào trong ngăn. Bàn tay cô chạm phải hai lá thư trước, cô cố ấn lá thứ ba vào, chặt quá, hình như nó sẽ bị quăn góc? Nhưng không sao, đó là tâm tình của cô, và dù cho sau này lớn bao nhiêu tuổi cô cũng sẽ bật cười vì nó, kệ…
Ngày ra trường với bao vương vấn, bạn bè, thầy cô…những dòng lưu niệm. Và rồi, sẽ không còn những buổi sáng, sẽ không còn những lá thư.
Sân trường rộng hơn mọi ngày, những tàng cây cổ thụ cao hơn, tiếng trống tan trường buồn tênh… chống chếnh…
Mùa thi, Miên và Duy thở phào vì sẽ chẳng bao giờ còn phải phân chia ranh giới nữa. Miên thi khối C, còn Duy thi khối A.
Cô đỗ trường Tuyên giáo, Duy vào Bách khoa.
Những năm đại học là vùng trời và những đam mê khác, những nhớ nhung khắc khoải và bạn bè cũng khác.
…Ba năm sau, các bạn thông báo họp mặt lớp hồi phổ thông.
Thầy Hùng chủ nhiệm dạy toán và 2 cô giáo bộ môn cũng tới dự. Mọi người tươi như hoa, học trò cũ bá vai bá cổ chào mừng rối rít, không còn khoảng cách e thẹn như ngày còn ngồi chung trên ghế nhà trường.
Trường thành lập đã hơn một thế kỷ.
Mái trường vẫn thân thương như thế.
Chỉ có hai “thái cực„ không bao giờ chịu hoà nhập.
Miên gật đầu chào Duy, mặt trời và mặt trăng chào nhau.
… Bỗng nhiên…Có cái gì như ảo giác, hình như từ cặp mắt sâu thẳm kia đang phóng vào cô một tia x nào đó lạ lắm, rõ ràng không phải tia đèn khò của các bác thợ rèn ngoài phố.
Duy đang đi đến, có vẻ như nếu chậm một giây thì cậu ta sẽ chẳng bao giờ chịu đi tiếp… thời gian trôi vùn vụt qua 3 năm, và khoảng cách còn lại từ khuỷu tay người nọ đến khuỷu tay người kia là 0,5 milimet.
Cây xà cừ to hơn hai người ôm làm chứng:
- Này Pubi (ngày trước các bạn gọi cô thế), mình đưa cho Pubi cái này, nhưng về nhà hãy mở ra.
Về nhà hãy mở ra? Hừ, sao bỗng dưng mặt trời mọc đằng Tây? cô cầm chặt cái túi lụa mầu xanh trên tay. Tức thật, không biết cái đồ công tử kia nó đưa cho mình cái gì, mà cái gì mới được chứ.
Từ cấp 2, leo lên cấp 3… mãi đến khi vào đại học mới “dứt nổi nhau ra„- may mà chưa kịp choảng nhau. Nhà cậu ta ở phố Đặng Dung, thỉnh thoảng cô có việc phải đi qua lối đó, hai đứa chạm mặt nhau… lúc thì giả vờ quay đi không thấy, lúc thì nhìn nhau chong chong như bị thong manh.
Chậc, thì về nhà mở! (No) vấn đề! Tiện tay, cô cho luôn cái túi vào chiếc cặp đeo sau lưng để khỏi tò mò.
Về nhà, cô hồi hộp, bụng nghĩ: Con trai gì mà điệu hơn con gái, gớm lại còn “lụa hàng Hà Đông nữa„.
Mở nút thắt, cô dốc cái túi. Thấy một cục giấy cột rất chặt bằng dây chun đỏ, cô tháo ra…
Những lá thư!..., chữ của cô. Có cả 3 lá thư cuối cùng cô cố nhét vào chỗ hốc nhỏ nữa. Sao lại thế?
Rồi cô thấy một mảnh giấy, nét chữ quen quen:
“ Tất cả những lá thư tên là Khoa mà M đã nhận đều của Duy đấy.
Mình đã nán lại từng cuối buổi học để lấy thư của M. Sợ M nhận ra nét chữ nên về nhà nhờ thằng Ngọc (em trai) ghi hộ. Sáng, đến sớm cho vào ngăn bàn. Tuần cuối cùng ôn thi nên không đến sớm.
Buổi rời trường, đợi mọi người về hết - D quay lại chỗ ngồi của bọn mình, và thấy 3 lá thư bên ngăn bàn của M…Đây là kỷ niệm quí giá theo Duy suốt trong những năm đại học, tuần tới hẹn gặp nhau cho Duy xin giữ lại nhé. Miên thấy thế nào?„.
Thấy thế nào! Thế nào là thế nào??? Chắc cô sẽ phải lấy khăn lạnh đắp lên mặt… mà tỏ tình gì dở hơi như cái kiểu hỏi: “Liệu ăn cơm con người có có sống được không?„
Rõ là Duy ơi là Duy, trái tim Miên bắt đầu loạn nhịp… (cô lẩm nhẩmđọc khẽ mấy câu thơ của HNhuậnCầm). Hình như… thuở ấy:
"Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi, Với lại bảy chú lùn rất quấy "Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy" Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao „
Tháng tư 2011 ĐHMy
(Trích trong nhật ký riêng ĐặngHàMy)
Lão coi thường phụ nữ, vậy mà tôi đã nhìn thấy lão đang rên xiết dưới ngòi bút của lão khi chính lão không được họ đáp ứng đấy! Có thể vì đau mà lão viết được! Lão đừng giả vờ, đừng cho rằng lão ghét đàn bà, thậm chí em đang nhìn thấy lão khát khao còn hơn cả Hàn Mặc Tử trong cơn hấp hồi bệnh hoạn. E còn nhìn thấy cả những phún máu trào lên trên đầu ngòi bút của lão, tuy nhiên, máu ng ta màu đỏ, còn máu lão thì lại trắng. Lão thèm yêu và lão khao khát yêu, có lẽ cái bệnh điên cuồng của lão E cũng đã nhìn thấy nhưng không tiện nói trên trang viết này, lão hiểu chưa? Lão muốn phân tích hay dạy bảo gì gì cũng xin cám ơn, nhưng đâu nhất thiết phải nhảy lên vì một cậu Duy hiền lành trong sáng như thế. Biết đâu lão quay trở lại thời xưa, viết lại ngày mình còn trên ghế nhà trường ấy…lão cũng sẽ quên ngay mấy con mụ Macgơrit hay Hạ Âu kia. Chào! Alle Frauen haben keine Gehirn"
Em đếch thèm nghe mấy lời cải lương Kim Vân Kiều nhão nhoẹt lão gửi. Mà em cũng cóc cần phải biết thế nào là hội Thỉnh hay hội lão gì gì..
Em đếch thèm nghe mấy lời cải lương Kim Vân Kiều nhão nhoẹt lão gửi. Mà em cũng cóc cần phải biết thế nào là hội Thỉnh hay hội lão gì gì…? Và em chỉ viết như vậy, chỉ cần thư giãn tạm thời là đã quá đủ cho một tâm hồn chỉ có thế của E rồi. Còn thì có viết thế hay viết nữa, mài bút hay đũng quần thì cũng thế. Lão bảo E không nên mon men đến lâu đài văn chương ư? vậy thì ai được phép mon men đây? Cho đến bây giờ, bao nhiêu cái đũng bị mài mòn mà nào có ai vược qua được NgDu hay Nam Cao? Thế sao thiên hạ và lão cũng đang mon men đấy thôi. Hơ hơ…
Em chẳng dại mà ghanh đua vì còn yêu tiền hơn bất cứ cái thứ nghệ thuật nào vì Nthuật chẳng nuôi được nổi E.
Chỉ biết rằng E cũng đã có lần coi lão như một người Thầy, và có chút ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, E cũng chẳng cần phải khách sáo mà nói rằng: Trên Blog ảo này, E cũng có những người bạn, và cũng có những suy nghĩ riêng tư của E.. Nếu vì một lý do gì không bằng lòng thì lão vào thẳng chỗ nào đó mà nói. Chuyện Duy của tôi là kỷ niệm riêng, có gì mà lão nhảy lên như thế? Lão muốn ép E viết cái gì, khi mà E chỉ có thế???
Theo lão "Viết" là sự phân giải năng lượng từ sự "Đọc" mà sự phân giải năng lượng này thông qua chất xúc tác là "vốn sống" Nếu "mụ"..
Theo lão "Viết" là sự phân giải năng lượng từ sự "Đọc" mà sự phân giải năng lượng này thông qua chất xúc tác là "vốn sống" Nếu "mụ" chưa có bản lĩnh đọc được sự va đập giằng xéo giữa "Thiện và Ác" trong một đoản văn cực ngắn, trong một bài thơ vài ba câu, trong một bản nhạc, trong một câu hò, thì lão khuyên mụ hãy dẹp cái ý tưởng mon men đến ngôi đền của Thi Ca hay là tòa lâu đài cổ kính của Văn chương đi. Nếu không nhận chân ra được sự va đập giữa Thiện và Ác, giữa sự thành kính tôn thờ và sự khát khao chiếm đoạt cái đẹp thì khi nghe bản Sonat Ánh Trăng của cụ Bết cũng chẳng khác gì nghe một bài hát tầm phào của ả cave trong quán Karaoke ôm mà thôi. Hãy nghĩ đến việc khai thác bút pháp mô tả tâm cảnh trước, rồi hẵng nghĩ đến việc cách tân hay khai sinh cho một phong cách mới. Nói ít mong mụ hiểu nhiều!!! Trước khi kết lời, xin gửi đến mụ một đường link của một thằng Deuscht quê ở Dortmund gần nhà mụ hát Cải Lương về Kim Vân Kiều để thư giãn nhé he... he....
http://www.youtube.com/watch?v=Biw_-qc6iN0
"Mụ" có một "vốn sống" thật phong phú, điều mà cánh già trong hội của lão Thỉnh có nằm mơ cũng không có, cho nên văn thơ của họ càng ngà..
"Mụ" có một "vốn sống" thật phong phú, điều mà cánh già trong hội của lão Thỉnh có nằm mơ cũng không có, cho nên văn thơ của họ càng ngày càng rỗng tếch, chỉ còn lại sự xáo xào xiếc chữ nhạt như nước ốc trong những trước tác gần đây của họ. Nhưng cái "vốn văn đời" của "mụ" có "dầm dề hoành tráng" đến bao nhiêu. Nếu mụ không có bản lĩnh đọc, không có một bề dày mài bút trên trang giấy, thì sự hấp dẫn của những bài viết của mụ cũng chỉ dừng lại là những tản văn "thư giãn" tạm thời mà thôi. Có đọc mới biết, mới thấu ngộ các bậc tiền nhân họ "mô tả" thế giới nội tâm và xây dựng hình tượng nhân vật sắc sảo như thế nào. Mụ đừng coi thường hai chữ "Thiện-Ác". Đừng nghĩ rằng mình đã hiểu cái chữ Thiện là gì, cái chữ Ác có nghĩa gì. Sự giằng xéo giữa cái Thiện và cái Ác với muôn vàn cấp độ va đập chà xát trong con người vẫn luôn luôn là mảnh đất phì nhiêu cho những sự khám phá. Thiện và Ác còn bao hàm luôn cả đẹp và xấu, thiên thần và ác quỉ, là Jesu và Juda...Cái cấp độ đó "bình đẳng" trong trích đoạn nhật ký cave đối với Faust của Johann Wolfgang Goethe. (tiếp)
Nói thật với mụ, không phải lũ "người đọc" chúng tôi cần lời của một ả cave hay của một người đàn bà chính chuyên nói về sự "đĩ thỏa..
Nói thật với mụ, không phải lũ "người đọc" chúng tôi cần lời của một ả cave hay của một người đàn bà chính chuyên nói về sự "đĩ thỏa" của mình. Mà cái chúng tôi thẩm thấu Văn học ở sự thể hiện "Tâm Cảnh" của người viết. Nếu ngọn bút không biết khai thác thế giới nội tâm của nhân vật, và xây dựng thế giới nội tâm của nhân vật thành một hình tượng mang tính chất điển hình để thay thế cho ngôn ngữ của đời sống, thẩm thấu vào cảm xúc của người đọc, thì ngọn bút đó vĩnh viễn chỉ dừng lại ở những bài văn tả cảnh mà thôi. Chính sự tài ba trong việc lột tả thế giới nội tâm của Nàng Kiều mà cụ Tiên Điền đã biến một con đĩ rạc thành một mẫu hình lý tưởng của Cái Đẹp. Cũng nhờ sự bóc trần tâm cảnh đó mà Cụ Nam Cao đã biến nàng Thị Nở xấu xí thành hình tượng "bát cháo hành" mà bất cứ một thằng đàn ông nào cũng mơ ước sự thánh thiện hiền dịu của nó. Một cái vỗ tay đánh đùi "Tiên Sư anh Tào Tháo" cũng trở thành một hình tượng khắc đậm vào lòng người đọc một thế giới nội tâm về sự "ngưỡng mộ". Đó cũng là sự tài ba của văn phong
Cảm ơn "mụ" đã không nhảy dựng lên và tè vào mặt lão, hay là xếp lão vào sổ đen he he.. Xưa nay lão hủ ta rất coi thường đàn bà, và luôn nghĩ..
Cảm ơn "mụ" đã không nhảy dựng lên và tè vào mặt lão, hay là xếp lão vào sổ đen he he.. Xưa nay lão hủ ta rất coi thường đàn bà, và luôn nghĩ rằng sau cái hộp sọ của đàn bà chỉ có cái thứ na ná đậu hủ mà thôi. Không dè "mụ" cũng tĩnh ra phết nhể, biết đâu là chân giả của lời ngay. Qua "mụ" để chứng tỏ rằng cái lý lẽ của lão hủ "Alle Frauen haben keine Gehirn" là thiếu khách quan..hề hề.... Thôi dẹp chuyện nhố nhăng của lão lại nhé. Lão muốn nói với cái không phải đậu hủ trong cái hộp sọ của người Phụ nữ đặc biệt Hà My vậy. "Mụ" đừng có nghĩ rằng cái đoạn trích nhật ký của ả cave kia không có giá trị Văn học gì cả ngoài những từ ngữ "đéo nắt" nhé. Nó có tính Nhân Bản còn gắp mấy lần cái thứ được giải "Hội Thề" và "Dị Hương" của hội Lão Thỉnh đới. Ở đó cái Thiện và cái Ác được phô ra một cách rất đậm đặc. Sự giàng xéo giữa bản chất "nhân chi sơ" và khả năng sinh tồn giữa thời cuộc ẩm ương còn se sắt, sắc sảo hơn nhiều "Nương" của "Cánh Đồng Bất Tận" đấy. Đoạn trích nhật ký giản đơn đó là một Kịch bản, một cuốn phim sống còn hấp dẫn hơn hàng chục lần cái thứ gọi là "Điện ảnh" đang trình chiếu hàng ngày trên VTV nữa đấy "Mụ" ạ. (tiếp)
- Cốt chuyện lãng xẹt của thời Ô mai
- Ngôn từ "bằng lăng" của thời áo trắng
- Hình tượng nhân vật mờ nhạt, c..
- Cốt chuyện lãng xẹt của thời Ô mai
- Ngôn từ "bằng lăng" của thời áo trắng
- Hình tượng nhân vật mờ nhạt, cá tính nhân vật không sắc sảo đậm nét, chẳng có gì khám phá mới trong thế giới nội tâm dù là của tuổi học trò
- Cũng không có gì mới mẻ hay đọc đáo trong cách thể phong cách văn học
- Cuối cùng thể loại cũng chỉ là thể loại trích nhật ký mà thôi
- Muốn tiến sâu vào thể loại Truyện Ngắn hay Tiểu Thuyết cái đầu tiên phải biết cách đột phá thế giới nội tâm của nhân vật để xây dựng một hình tượng Văn học sau đó hẵng nghĩ đến việc cách tân một cách thể hiện
- Khi nhân vật được xây dựng đậm nét của một hình tượng, mụ cứ bê nguyên cái phong cách tản văn của mụ vào là thành Truyện..đ. cần nghĩ ngợi gì đến thể loại cả vậy là thành công
- Lão hủ gửi cho mụ một đường link có một "trích đoạn" nhật ký của có thể gọi là truyện ngắn được, vì thế giới nội tâm của một cave đã được hình tượng hóa thành một xã hội thu nhỏ, với một cách thể hiện ngôn ngữ rất trần tục nhưng cũng đặt đến trình độ biểu cảm nội tâm rất xuất sắc:
http://quechoa.info/2011/04/10/th%c6%b0-g%e1%bb%adi-con/
Cách đây 13 phút
Em chỉ sợ, em chỉ có một Duy duy nhất thì làm sao viết tiếp được Duy khác ạ. Hay lần sau cố...biạ vậy..
Cách đây 13 phút
Em chỉ sợ, em chỉ có một Duy duy nhất thì làm sao viết tiếp được Duy khác ạ. Hay lần sau cố...biạ vậy Trời! Không phải là viết về Duy theo nghĩa nội dung, mà là phương pháp sáng tác kiểu như "Duy"!
không muốn đặt ra những chiều hướng cho việc viết về những gì trong..
không muốn đặt ra những chiều hướng cho việc viết về những gì trong kí
ức. Không biết có ai nghĩ như mình không nhỉ.
Mong bác chủ của lời com không buồn, chỉ là ý kiến riêng thôi". Tôi cần thiết có đôi lời với bạn để vấn đề được rõ hơn! Trong văn gồm có truyện ngắn, tiểu thuyết và các loại ký. Bài viết "Duy" của Hà My, dĩ nhiên không phải là tiểu thuyết, cũng không thuộc loại ký nào cả! Nhật ký ư? không phải! Hồi ký ư? Tưởng vậy chứ, về nội dung cũng như cách thể hiện không thể coi đó là hồi ký! Vậy, đó chỉ còn là truyện ngắn! Truyện ngắn cũng có nhiều dạng: Bài viết "Duy" thuộc dạng tác giả đứng ra như là một nhân vật "Tôi" (thể văn mà người Đức gọi là Ich-Form). "Tôi" có thể là chính tác giả, thì đó là tự truyện; có thể không phải là tác giả...Còn về "chiều hướng...", bạn chưa hiểu vấn đề mà tôi đặt ra rồi! Đâu có phải giản đơn như bạn nói là vấn đề "chiều hướng cho việc viết những gì trong ký ức"(?), mà là một vấn đề lớn thuộc xu hướng và phương pháp sáng tác của nền văn học nước ta, thậm chí của nhiều nước hiện nay! Chúc bạn luôn vui!
Dễ thương quá!
Nhưng cái com của bác trên kia làm mình lại thấy thương cho cho sự hồn nhiên của Duy quá..
Dễ thương quá!
Nhưng cái com của bác trên kia làm mình lại thấy thương cho cho sự hồn nhiên của Duy quá đi. Mình không muốn biến Duy thành một nhân vật của truyện ngắn.Và cũng không muốn đặt ra những chiều hướng cho việc viết về những gì trong kí ức. Không biết có ai nghĩ như mình không nhỉ.
Mong bác chủ của lời com không buồn, chỉ là ý kiến riêng thôi.
Con yêu tinh này khiếp thật, biến hóa khôn lường, nhưng mà ... không tệ đâu, phát huy nhé