Entry tâm sự đầu tiên với làng Plus...
Tôi vào Blog cách đây vài tuần. Chưa bao giờ được học viết văn hay làm thơ cả. Cứ đứng nem nép bên ngoài ngó vào …Ngượng ngùng với những dòng chữ mới toanh và non nớt của mình . Đi một vòng gõ cửa, xem có cái gì động đậy không? Xem có thật họ là người không, hay họ là ma?
Đông người quá, ai cũng viết hay thật là hay! Thấy mình sao lạc lõng.Tò mò, muốn xem thiên hạ họ sống ra sao với những vần thơ …
Gõ thử cửa của mấy anh nhà báo. Các anh yên lặng ngó vào trang của mình, chắc chả thấy vớt vát được gì, nên họ im lặng như những“ bóng người trên sân ga „, sân ga mạng …Mình nghĩ, chắc mấy tay nhà báo này chỉ náo nhiệt khi thấy con "cá rô" ! Mà mình chưa chắc đã là con tép riu, Mình chả có cái quái gì để cho họ nói phét được
Gõ cứa nhà thơ, (thật ra cũng chả có thời giờ nhiều nên chưa gõ được mấy ), thấy cũng hơi động đậy. (Biết mà, nhà thơ họ chả cần phân biệt con cá rô hay con tép riu). Họ cũng thông cảm chia vui với mình. Nghĩa là mình thấy có cái động đậy rồi !!!Hi …
Người mà mình cảm ơn nhất là chị Nguyệt Vũ, chị viết cho mình ngay. Chị khen thơ mình mới oách chứ! Rõ ràng giống cô giáo của mình ngày xưa, đáng ra chỉ được 2 điểm thì cô cho 5, chắc cô ngầm động viên “thôi , đề cho nó cố gắng !„ Cảm giác về chị thật gần gũi (vì từ xưa tới giờ mấy khi phụ nữ khen nhau đâu), bây giờ tự dưng lại có cả nhà thơ nữ vào trang của mình. Chắc mình sẽ nhớ đến chị nhiều lắm , bới chị là người phụ nữ đầu tiên đánh động đến "bể lọc tâm linh „ của mình. Chắc chắn rồi!
Mình vừa kinh doanh hàng hoá, thiết bị y tế và kinh doanh cả ca nhạc tại Đức. Có bận làm lậu băng đĩa suýt bị bỏ tù.. .Quay ra kinh doanh ca sĩ, (một thời cũng ok), giờ cũng chả còn được như ngày xưa, cũng là thời vận thôi.
Đang chuyển hướng, thử ngó nghiêng vào giới văn nghệ ở Việt nam xem có bác nào nổi tiếng để "kinh doanh" mà thấy im lìm quá. Cũng đã gặp vài nhà văn và nhà thơ rồi, chưa dám đưa ra đề nghị nào cả. Vả lại ,mình không thích xuất đầu lộ diện, vì sợ các bác chả thèm nói chuyện với "con buôn", nói chuyện với mình khác nào mình đang tính toán đưa các bác lên bàn cân và cuối cùng qui là ra "thóc". Các bác ấy có tầm suy nghĩ sâu sa hơn mình nhiều, mình lổi bổi sao được. Vả lại -mình muốn nhìn thấy con người thực chất của họ, tài năng thực chất của họ, chứ không phải hào quang bên ngoài. Mình bắt đầu làm thơ ...hi
Thơ của mình là mượn cớ thôi, chữ nghĩa nó cứ nhảy lung tung. Giống như ô cửa sổ, vừa nghĩ được một câu, lẩm bẫm định viết thì nó đã luồn ngay ra ngoài mất tích luôn. Có hôm ngồi xù ra trước màn hình Laptop, hàng tiếng không viết nổi một câu ra hồn, trống rỗng ! Có lúc vào toilet thì tự dưng nó lại hiện lù lù trong đầu, mấy câu cũng có vẻ thơ thơ, chả hiểu? Rồi cũng cố sắp xếp cho gọn gàng chữ nghĩa vào một ngăn kéo, nhưng ấn được chữ nọ thì dòng kia nó lại thò ra ngoài...Thế là mình cứ đóng mở mãi với ngăn kéo "cuộc đời "...Có lẽ mình chỉ làm con buôn được thôi! Bày đặt, thơ với thẩn! Mặc dù mình yêu nó...
Có người thì bảo:- Em ơi, trông mặt em thì cũng đường được, vừa là dân kinh doanh lại còn làm thơ nữa thì ai họ dám lấy em …Mình "e thẹn":- Thơ của em là để bón ruộng cho thơ của các bác tươi tốt hơn thôi, không có những người mê thơ như chúng em thì các bác viết cho ai đọc hở, mà phụ nữ tụi em có cái tật, mê thơ là hay mê luôn cả nhà thơ đấy, các bác cứ liệu hồn kẻo tan cửa nát nhà
.Người vợ họ nhạy cảm lắm, bao giờ cũng phải nhớ đến họ đầu tiên, ví như nốt nhạc ấy:" trên cung bậc em là thanh cao cao nhất", thế là ổn, đấy là nói thầm vậy, he...
Đôi lời tâm sự, cảm ơn những người đã bớt chút thời giờ đọc. Những người BẠN trên net
của tôi. Tôi yêu các bạn vô cùng!
ĐHMyGermany
Tôi vào Blog cách đây vài tuần. Chưa bao giờ được học viết văn hay làm thơ cả. Cứ đứng nem nép bên ngoài ngó vào …Ngượng ngùng với những dòng chữ mới toanh và non nớt của mình . Đi một vòng gõ cửa, xem có cái gì động đậy không? Xem có thật họ là người không, hay họ là ma?
Đông người quá, ai cũng viết hay thật là hay! Thấy mình sao lạc lõng.Tò mò, muốn xem thiên hạ họ sống ra sao với những vần thơ …
Gõ thử cửa của mấy anh nhà báo. Các anh yên lặng ngó vào trang của mình, chắc chả thấy vớt vát được gì, nên họ im lặng như những“ bóng người trên sân ga „, sân ga mạng …Mình nghĩ, chắc mấy tay nhà báo này chỉ náo nhiệt khi thấy con "cá rô" ! Mà mình chưa chắc đã là con tép riu, Mình chả có cái quái gì để cho họ nói phét được
Gõ cứa nhà thơ, (thật ra cũng chả có thời giờ nhiều nên chưa gõ được mấy ), thấy cũng hơi động đậy. (Biết mà, nhà thơ họ chả cần phân biệt con cá rô hay con tép riu). Họ cũng thông cảm chia vui với mình. Nghĩa là mình thấy có cái động đậy rồi !!!Hi …
Người mà mình cảm ơn nhất là chị Nguyệt Vũ, chị viết cho mình ngay. Chị khen thơ mình mới oách chứ! Rõ ràng giống cô giáo của mình ngày xưa, đáng ra chỉ được 2 điểm thì cô cho 5, chắc cô ngầm động viên “thôi , đề cho nó cố gắng !„ Cảm giác về chị thật gần gũi (vì từ xưa tới giờ mấy khi phụ nữ khen nhau đâu), bây giờ tự dưng lại có cả nhà thơ nữ vào trang của mình. Chắc mình sẽ nhớ đến chị nhiều lắm , bới chị là người phụ nữ đầu tiên đánh động đến "bể lọc tâm linh „ của mình. Chắc chắn rồi!
Mình vừa kinh doanh hàng hoá, thiết bị y tế và kinh doanh cả ca nhạc tại Đức. Có bận làm lậu băng đĩa suýt bị bỏ tù.. .Quay ra kinh doanh ca sĩ, (một thời cũng ok), giờ cũng chả còn được như ngày xưa, cũng là thời vận thôi.
Đang chuyển hướng, thử ngó nghiêng vào giới văn nghệ ở Việt nam xem có bác nào nổi tiếng để "kinh doanh" mà thấy im lìm quá. Cũng đã gặp vài nhà văn và nhà thơ rồi, chưa dám đưa ra đề nghị nào cả. Vả lại ,mình không thích xuất đầu lộ diện, vì sợ các bác chả thèm nói chuyện với "con buôn", nói chuyện với mình khác nào mình đang tính toán đưa các bác lên bàn cân và cuối cùng qui là ra "thóc". Các bác ấy có tầm suy nghĩ sâu sa hơn mình nhiều, mình lổi bổi sao được. Vả lại -mình muốn nhìn thấy con người thực chất của họ, tài năng thực chất của họ, chứ không phải hào quang bên ngoài. Mình bắt đầu làm thơ ...hi
Thơ của mình là mượn cớ thôi, chữ nghĩa nó cứ nhảy lung tung. Giống như ô cửa sổ, vừa nghĩ được một câu, lẩm bẫm định viết thì nó đã luồn ngay ra ngoài mất tích luôn. Có hôm ngồi xù ra trước màn hình Laptop, hàng tiếng không viết nổi một câu ra hồn, trống rỗng ! Có lúc vào toilet thì tự dưng nó lại hiện lù lù trong đầu, mấy câu cũng có vẻ thơ thơ, chả hiểu? Rồi cũng cố sắp xếp cho gọn gàng chữ nghĩa vào một ngăn kéo, nhưng ấn được chữ nọ thì dòng kia nó lại thò ra ngoài...Thế là mình cứ đóng mở mãi với ngăn kéo "cuộc đời "...Có lẽ mình chỉ làm con buôn được thôi! Bày đặt, thơ với thẩn! Mặc dù mình yêu nó...
Có người thì bảo:- Em ơi, trông mặt em thì cũng đường được, vừa là dân kinh doanh lại còn làm thơ nữa thì ai họ dám lấy em …Mình "e thẹn":- Thơ của em là để bón ruộng cho thơ của các bác tươi tốt hơn thôi, không có những người mê thơ như chúng em thì các bác viết cho ai đọc hở, mà phụ nữ tụi em có cái tật, mê thơ là hay mê luôn cả nhà thơ đấy, các bác cứ liệu hồn kẻo tan cửa nát nhà
.Người vợ họ nhạy cảm lắm, bao giờ cũng phải nhớ đến họ đầu tiên, ví như nốt nhạc ấy:" trên cung bậc em là thanh cao cao nhất", thế là ổn, đấy là nói thầm vậy, he...
Đôi lời tâm sự, cảm ơn những người đã bớt chút thời giờ đọc. Những người BẠN trên net
của tôi. Tôi yêu các bạn vô cùng!
ĐHMyGermany
Khoan đã, trả công bao nhiêu nhỉ? Làm việc với con buôn mà không tính toán ngay từ đâu thì hỏng
Cứ thế mà khát vọng
Cứ thế em thẫn thờ
Mặc cho bao giông tố
Vẫn đáng sống đ ể yêu
thẳng thắn như vây vậy cũng tốt! Bài viết thật là lý thú,
thôi thì anh cộng tác cho em KINH DOANH thơ của anh vậy..
thẳng thắn như vây vậy cũng tốt! Bài viết thật là lý thú,
thôi thì anh cộng tác cho em KINH DOANH thơ của anh vậy, cần ai nữa để
làm gì! thơ anh có đoạn: Ngày xưa tác phẩm toàn dân; Ngày nay đem bán ân
nhân nghĩa tình! Bởi vậy anh viết cho đời không nghĩ đến Kinh doanh.
Nhưng:
Ngàn
n ă m còn l ạ i ai giám ch ắ c
Ch ẳ ng
ph ả i là ta chút men đờ i!
Cho
ai nh ấ m nháp ni ề m cay đắ ng
B ậ t
lên ti ế ng lòng k ế t b ạ n th ơ !
Cảm ơn Hà Mi, đùa chút đừng để bụng nha! Chúc ngủ ngon!
thẳng thắn như vây vậy cũng tốt! Bài viết thật là lý thú,
thôi thì anh cộng tác cho em KINH DOANH thơ của anh vậy..
thẳng thắn như vây vậy cũng tốt! Bài viết thật là lý thú,
thôi thì anh cộng tác cho em KINH DOANH thơ của anh vậy, cần ai nữa để
làm gì! thơ anh có đoạn: Ngày xưa tác phẩm toàn dân; Ngày nay đem bán ân
nhân nghĩa tình! Bởi vậy anh viết cho đời không nghĩ đến Kinh doanh.
Nhưng:
Ngàn
n ă m còn l ạ i ai giám ch ắ c
Ch ẳ ng
ph ả i là ta chút men đờ i!
Cho
ai nh ấ m nháp ni ề m cay đắ ng
B ậ t
lên ti ế ng lòng k ế t b ạ n th ơ !
Cảm ơn Hà Mi, đùa chút đừng để bụng nha! Chúc ngủ ngon!
Ngàn
n ă m còn l ạ i ai giám ch ắ c
Ch ẳ ng
ph ả i là ta chút men đờ i!
Cho
ai nh ấ m nháp ni ề m cay đắ ng
B ậ t
lên ti ế ng lòng k ế t b ạ n th ơ !
Cảm ơn Hà Mi, đùa chút đừng để bụng nha! Chúc ngủ ngon!
ể , mà hôm trước e có hỏi cái hoàn cảnh ra đời cá..
ể , mà hôm trước e có hỏi cái hoàn cảnh ra đời cái tên blog của HM mà không thấy trả lời nhỉ? Căn nguyên là em đây thix từ đó kinh lém! Em cũng có một cái blog đặt tên Hami,,, chỉ là sinh nó ra rồi cho nó vào lồng kính. thương nó quá ko giám dắt nó vào ... những trải nghiệm ...hijjc mà thôi!