THÔNG BÁO BẠN HỮU
Hóng hớt thấy mọi người báo: Tháng tư là bên yahoo 360 plus chuyển hết sang yahoo Blog- Trang này khg hoạt động nữa.
Chia tay nhà cũ. Thật lòng thấy buồn, mình có sang nhà mới nâng cấp của Yahoo blog, nhưng thấy nó sao sao ấy, nên mình sẽ chơi bên:
http://www.vnweblogs.com/
http://danghamy11.vnweblogs.com/post/29730/354641
Còn 3 tháng nữa là tròn 2 năm HMy đã gắn bó với ngôi nhà này
(tính đến ngày 17.03.2012)
Tổng lượt xem: 117055
Thực sự trong này HMy đã sống với những vần thơ và bài viết của chính nỗi lòng mình, và những trăn trở sẻ chia từng trang viết của bạn bè nên không quan tâm đến những vấn đề tranh cãi riêng tư khác (ngoài mục đích Văn Chương).
HMy vẫn đăng bài bên này, nhưng không còn nhiều thời gian đi thăm bạn bè, xin mọi người thông cảm.
Trong năm qua Trung tâm văn hóa ngôn ngữ Đông Tây và nxb Văn Học đã phát hành tập thơ đầu tay Nhiên Sơ của Đặng Hà My. Đó chính là món quà kính tặng lên CHA MẸ mình và chia sẻ với bạn đọc.
Sắp tới, HMy sẽ ra mắt tập truyện ngắn (45 câu chuyện). Đầu đề: TÌNH CHUYỆN.
Nietzsche diễn tả mọi chân lý của con người như là ảo tưởng. Ông cho cái gọi là chân lý chỉ là sự áp đặt và ngôn ngữ cung cấp những luật đầu tiên của chân lý, từ đó tạo ra sự tương phản giữa chân lý và sự dối trá. Con người – kẻ dối trá – sử dụng cái áp đặt của mình, tức là chữ, để biến cái phi-thực thành thực. Con người tin rằng mình biết một điều gì về sự vật tự nó khi nói về cây, về màu sắc, tuyết và hoa…, tức là những sự vật chung quanh; thực ra, theo Nietzsche, con người chẳng sở hữu gì ngoài những ẩn dụ về sự vật – những ẩn dụ chẳng dính dáng gì đến các thực thể nguyên thủy. Nietzsche cho rằng mỗi một chữ trực tiếp trở thành ý niệm và mỗi một ý niệm phát sinh xuyên qua sự “đặt ngang nhau những cái không hề giống nhau.” Chiếc lá chẳng hạn. Không có cái lá nào giống cái lá nào, nhưng đều được gọi chung là lá. Cũng như khi ta gọi ai đó là “đàng hoàng” (honest). Thực ra, chúng ta chẳng biết có một phẩm chất gì gọi là “đàng hoàng” cả, chỉ biết nhiều hành động khác nhau được cá thể hóa, rồi xem như chúng giống nhau bằng cách loại bỏ đi cái khác nhau rồi gọi chúng là những hành động “đàng hoàng”. Cuối cùng, chúng ta chưng cất từ chúng một phẩm tính ẩn giấu với cái tên là “đàng hoàng”.(st)
Những trách móc! Yêu! Ghét!...có cả...nhưng giờ phút chia tay mọi thứ đều tràn đầy nhân ái, tình người. Mình yêu và cầu chúc cho tất...tất cả các bạn!
Đây là 1 trong tập truyện của mình, nhưng mình sẽ sửa và biên tập lại sau:
Bài đã đăng bên Web của chị Thủy Hướng Dương;
http://thuyhuongduong.vn/vi/news/Ban-van-chuong/Lotus-Pafum-Da-ng-Ha-My-405/
(Đặt lại tên bài viết từ Lotus Parfüm)
1. Trời mưa đá, những hạt nhỏ bằng hột đậu xanh rơi xuống đường, lăn qua lăn lại, vài hạt lọt qua cổ áo của cô, len lỏi xuống khe ngực, chiếc khăn vẫn nằm nguyên trong túi xách, chả buồn lấy ra.
Về nhà, nấu vội vàng xong góc cơm thân phận nơi xứ người, cô vừa ăn vừa khe khẽ hát một điệu Giáng Sinh mới, lại một mùa Weihnachten đến rồi. Tranh thủ lấy keo dán mấy ông sao Decor vào kính cửa số.
Thắp nến màu đỏ cho tuần thứ 2, bên cây thông thơm, giống này phải chọn, khi mua cũng phải ngửi, nếu lá không có mùi nhất định không mua, cho cũng không lấy.
Có điện thoại réo. Ai gọi, hơn 9h đêm rồi. Bên Đức… chả ai hẹn nhau giờ này.
- Chị đây! Tiếng phụ nữ đầu kia nghe dõng dạc.
Cô ngập ngừng:
- Xin lỗi…ai đấy?
- Chị là vợ anh… chị muốn ghé qua em trò chuyện một lát được không?
Thời này ai còn đánh ghen nữa nhỉ. Mà mình có nhớ quái gì “bản nháp„ ấy nữa đâu.
Cô ngán ngẩm:
- Có gì quan trọng không chị?
- Vấn đề không ở chỗ ấy, chị chỉ muốn tâm tình với em thôi, chị vừa đọc bài thơ của em ở một trang mạng…
Hừ, thơ mạng bây giờ nhan nhản, có gì mà phải khoe đọc hay không đọc, đúng là cái thời nhà Bill Gates. Nhưng cô vẫn đồng ý.
Khoảng lát sau chiếc Mercedes đen đã đậu cửa.
Tiếng chuông binh bong…
Người đàn bà bước vào nhà, thoảng mùi hoa sen, ngan ngát.
Chị mặc áo choàng màu đỏ. Gương mặt tươi rực rỡ như lần cô gặp ở Bochum cách đây hơn một năm.
Tuy là phụ nữ, nhưng cô thích ngắm phụ nữ đẹp, nhất là vẻ đẹp khi không cần có người khác giới chiêm ngưỡng. Cùng giới với nhau, họ không cần phải ưỡn ẹo, không cần phải vùi đầu vào học hàng trăm ngàn thủ thuật sợt trên mạng, khẹc, cô ghét cái kiểu mặc bộ đồ màu hồng trong suốt đến tuyệt vời, mặt đờ đẫn tỏ ra ngoan hiền như những con chiên sùng đạo.
Và có thể nói không ngoa, chị đẹp thật. Khuôn mặt trái xoan, mũi dọc dừa, vẻ đẹp đoan trang giống như hoàng hậu Nam Phương, bất giác thấy một trời lạnh lẽo, những người đẹp hay sống một mình.
Cô cất áo khoác cho chị. Chị bảo muốn uống cappuchino.
Vừa uống, người đàn bà vừa nhìn cây thông tán xanh rì, khẽ nói:
- Ngày xưa, chị cũng yêu những cành thông, nhất là dịp mùa giáng sinh về, trong nhà lúc nào cũng là cây thông thơm, và nến...
Cô bảo:
- Em không thích thông lắm, mỗi khi rụng, lá vương hết ra nhà, chỉ thích mùi thơm của nó. Trong phòng tắm của cô lúc nào cũng có chai dầu tắm mùi lá thông Tannen baum.
2. Hai chị em nói chuyện làm ăn của các hãng xưởng. Rồi những đơn đặt hàng của Poco, Ikea, Zurbrüggen...những chuyến hàng mây tre đang trên đường từ Việt Nam sang... cũng chả hiểu sao hai người trở nên thân mật nhanh thế. Dù rằng cô vẫn có chút tò mò không sao giải thích nổi.
Chị mở Email bằng máy tính xách tay mang theo, chỉ cho cô xem những trang Web làm ăn của chị.
Cô ớn, công việc hàng ngày quá đủ rồi, lại ngó nghiêng Email với hợp đồng, chán.
Vào bếp, rót một tách trà hoa quả, thứ nước trong vắt mầu vàng, cô vừa uống vừa đi ra...
- Chị cũng thích thơ à?
- Có chứ, ngày xưa chị cũng làm thơ, chỉ làm cho một người, nhưng anh ấy không đọc em ạ.
Cô cúi xuống, chỉ cho chị những bài khác, thấy chị đọc rất say mê.
Hóa ra, không chỉ có Email và những con số...Hai chị em kề sát nhau, hơi thở có mùi mật ong...
Bỗng chị ta choàng tay qua cổ cô...Lạ nhỉ, chưa kịp hết hoảng hồn thì chị ta vít đầu cô xuống...
Chiếc môi gắn nhẹ lên cổ cô và nói thì thào:
- Này nói thật, chị đã từng ghét em lắm, ghét như thuốc độc, nhưng khi đọc những dòng chữ em viết, chị thấy đồng cảm...
Cô im lặng như một dấu tĩnh từ; phép phân tâm đang truyền vào trí não, ngoắt nghéo, khó hiểu... Làm sao người ta có thể dung hòa sự yêu ghét bằng một vài câu thơ? Nếu vậy thì cần gì đến tôn giáo và thần linh hay thờ cúng nhỉ.
Mùi hoa sen, ngát nồng như người ta hay dâng lên chùa, còn nguyên mùi hương lửa...ngọn nến đỏ đang cháy rần rật...
Cô vẫn đủ tỉnh táo so sánh cách biểu lộ tình cảm của người tây phương, khi người ta mến mộ nhau họ vẫn hôn khẽ khàng qua cổ như vậy, có gì là lạ nhỉ.
Chị đứng dậy và cầm lại tách cappuchino đang uống dở, cô thở phào.
Liếc xuống dưới, chân chị mang đôi giày cao cổ có viền vân hoa màu đen, chị bảo không có thói quen cởi giày mỗi khi đến nhà người khác. Mọi người đều biết là chị làm dáng, chị điệu, như một con công đực xòe cánh...có những đại nhạc hội, sẵn sàng cắm trên vành mũ một chiếc lông chim, kiêu hãnh...
Trong ánh sáng liêu trai, cặp mắt người đàn bà đang độ chín rực lóng lánh thăm thẳm như có nước, nhiều khi không tin nổi, người như vậy lại không có hạnh phúc.
Xóa vội ý nghĩ ngại ngùng ban nãy, cô lại vui vẻ nói chuyện rất cởi mở.
Quãng 11 h đêm. Chị choàng áo khoác đỏ để ra về.
Ôm cô, chào từ biệt...“Ừ, chuyện thường mà”, cô nghĩ nhanh và chút cảnh giác khi vòng tay kia tay lại đụng chạm vào mình... Nhìn sang cành thông xanh sẫm huyền bí, tự hỏi, sao không thấy mùi thơm của nó, mà thay vào đó, chỉ thấy mùi Lotus thoảng ra từ cơ thể chị?
Linh cảm có một dòng điện tràn qua, khi chị bóp bờ vai cô, nói nhỏ:
- Tschüß em, chị về nhé.
Cô gật đầu vô tư như chim gõ kiến
Nắm lấy tay chị, (bàn tay ấy hơi thô ráp, không nuột như gương mặt), cô chia sẻ:
- Tự nhiên em thấy thương chị...
Lời của cô nhiều mùi xã giao hơn thật lòng.
Chị ta lại ôm vòng qua người cô, âu yếm...mùi hoa sen nồng lên...
Ông trời thật bất công, tại sao trong giờ này...một người đã là qúa thừa, lại có tận hai người phụ nữ ôm nhau, và nói lời từ biệt.
Nếu là đàn ông, khi chia tay- chắc chắn phải là rơi từ trên giường xuống, chứ không bao giờ chân còn đi giày như chị cả.
Cặp mắt vẫn loáng nước...lại gì nữa đây? Lại mặn chát à? Lòng bỗng mênh mông mềm hơn nước, hình như cô không đứng vững.
Như chớp được lúc mềm yếu nhất của cô...rất nhanh, chị ta luồn tay vào cổ áo cô, kéo mạnh tà áo ngủ mong manh bằng vải cotton có những bông hoa nhài tây Jasminum mesnyi màu tím.
Chị ta xoa lên người cô như một tên lần đầu tiên đi ăn trộm...vừa như hối hả, vừa như mò mẫm... người ta tả mòn bút, khi làm tình giữa đàn ông và đàn bà, họ hôn nhau, xoa lên từng phân vuông, từng centimet thịt da... nhưng đằng này...
Cô giật thót người, gạt tay chị ta ra, kinh tởm.
Chợt thấy tay chị ta cứng ngắc... bằng sức mạnh khéo léo của một con cáo, một tay bỗng lùa thật nhanh, như làn gió thốc vào người cô...và cô còn kịp nhìn thấy mảng da thịt của cô nổi lên, trắng tinh trong ánh nến...
Làn da cơ thể cô, cô thừa biết nó mịn màng, màu sữa mềm ngọt mẹ đã cho cô, và chỉ có mẹ là người phụ nữ chăm sóc cho nó từ tấm bé, chưa bao giờ có một người cùng giới nào lại được phép động đến, nó như một sự xúc phạm, không...hình như cô đang bị trừng phạt thì đúng hơn...(cô muốn tả tiếp, nhưng trí não đã làm chủ được những ngón tay, để cô tránh viết tiếp điều mà người ta có thể lẫn lộn với những trang chỉ viết về các trò chơi nặng tính dục).
Trong những Show mang ca sĩ đi hát, cô cũng biết vài cặp đôi, cả nam và nữ họ đồng tính. Có khi chứng kiến họ vồng người trong đêm như những sườn đồi di động. Nhưng không bao giờ lại nghĩ mình như họ được. Đàn ông nó luôn là dấu dương, còn cô là dấu âm, âm hoàn toàn, và cô cũng chả thiếu dấu dương ấy bao giờ...
Cái dấu âm như vũ trụ với một lỗ đen ngòm khi chưa xuất hiện vụ nổ Bing Bang.
Thoáng thấy chút tò mò, phiêu lưu, chút thương cảm đồng sàng, lập dị... và thấy có cái gì như sự lợm lợm nơi cuống họng. Nếu như nôn được...
Bàn tay lướt qua... hình như có cả trò đùa của ánh nến, ánh đèn, hoa sen và cành thông khi chuẩn bị bước vào giờ thứ 24 , tận cùng của một ngày, cái đuôi sau chót của màn kịch?
Đức Phật ư, không biết lúc yêu Ngài như thế nào, Ngài thuyết giảng con đường tự giải thoát khỏi tất cả mọi khổ đau bằng cách buông thả ư?
...Nhưng cô không thể kiên nhẫn thêm một giây khắc, cô hét lên; lấy hết sức gạt tay chị ta ra khi ngón tay mang dấu âm vừa chạm vào đầu ngực của cô.
Lạy trời, nếu như cô và chị là hai người đồng tính, có lẽ đó sẽ là bức tranh đẹp đẽ, cao quí và trong sạch nhất về hai người phụ nữ đẹp, cái đẹp của loài lưỡng tính.
Nhưng không, sau tiếng hét của cô, cặp mắt kia long sòng sọc :
- Đồ khốn! tao chỉ muốn xem cơ thể mày có cái gì mà anh ta chết mê chết mệt như thế?
Colosseum - đấu trường La Mã hiện ra. Đấu nhau cũng là cách đi đến con đường tự giải thoát cuối cùng.
Cô hoàn toàn trống rỗng, ngớ ngẩn chửi giả :
- Mụ ngu như loài chó hoang, mụ không thấy tôi đã cho thằng chồng mụ vào sọt rác từ lâu rồi hả...thịt da à, ai cũng thế mà thôi!
Lúc này cô cũng khỏe hơn bao giờ hết, hớn hở nắm cổ áo chị ta lôi xềnh xệch... chỉ vào chiếc giường chỉ có một chiếc gối và một chiếc chăn đơn màu tro hoa hồng làm minh chứng. (Lúc ngu người ta hay cố tình thanh minh những điều ngốc nghếch!)
Người đàn bà gạt tay cô ra, định tát, nhưng cô cũng không vừa, mắt hai người như tia chớp... sư tử xuất hiện lúc này cũng chỉ đáng làm cảnh mà thôi.
Cô phanh chiếc áo bị chị ta làm bật ra ban nãy và thách thức:
- Bà cắn đi, đồ bệnh hoạn!
- Mày là con đàn bà khốn nạn nhất. Tao đã từng yêu chồng tao hơn cả bản thân!
Những người đàn bà luôn nói về sự tiết hạnh và yêu chồng con mình. Tưởng gì.
Đàn bà muôn thưở chỉ nói chuyện về đàn ông, còn đàn ông thì muôn đời quan tâm đến chính trường.
Cô chả thấy tức giận nữa, chỉ thấy thương, đàn bà ghen xấu lắm, và chỉ muốn giải thích cho chị ta bằng một câu gì đó...
Nhưng chị ta bồi tiếp:
- Con đĩ...
Câu này dành cho bất cứ người phụ nữ nào bị người ta ghen, hoặc ghét. May mà trong đời, cô chưa phải gọi ai vậy bao giờ, vì phái đẹp chót là thế rồi, chả lẽ tự chúng mình chửi vào mặt chúng mình. Đó có thể là từ vựng, từ cổ chăng? Lỗ sĩ quá, xuất ngoại làm quái gì, nếu như cô, cô sẽ chửi là đồ Schlampe, dịch nghĩa nó y chang, lại sạch miệng, giữ được cái mùi vị mật ong ban nãy; Eva còn kịp che chiếc lá nho, còn họ, khỏa trắng cả linh hồn.
Cô cười mỉm, bình tĩnh, ung dung như người đã qua trường tập thiền, nói như hát:
- Chồng bà khác quái gì bọn ong đực, nó chết ngay sau khi giao phối với ong chúa!
Rồi cô ngắm chị ta như con quái vật bằng silicon, họ đã ly hôn rồi mà sao bà ấy còn ghen như thế. Lại còn dám thử bóp vào vồng nhật nguyệt của cô để tìm căn nguyên cho thứ bệnh tình ái nơi chồng mình, thứ thông minh đột biến của gien tạo hóa?
Truyền thuyết lại cứ kiêu hãnh hơn nhiều: Khi thần Zeus đặt Hercules lên trên bầu vú của Hera trong lúc bà đang ngủ, thế là cậu bé vô tư bú được dòng sữa thần thánh của bà và trở thành bất tử. Thử làm phép đối xứng, trên đời này làm quái gì có thằng đàn ông nào bất tử, loài mình nhiều khi cứ lẫn lộn sữa thánh và sữa người...hix! Cuộc sống nhàm chán nên người ta cứ thích trò chơi cút bắt.
Cô mải đuổi theo những suy nghĩ về người nữ, chứ không phải một đàn bà. Ngọn nến thẳng đứng cháy không một điều phân vân, mùi thông bắt đầu lại thoang thoảng loang ra...có lẽ cộng hưởng từ loại dầu tắm mùi thông từ cơ thể cô nữa.
Chị ta dường như đọc được hết ý nghĩ trong đầu cô...buông tay bất lực...giọng nhỏ dần:
- Nhưng dù sao, mày không nên như thế, mày lấy anh ấy ra làm bản nháp, trong khi tao yêu thương anh ấy hơn bản thân...
Cô chẳng buồn nói nữa; Bản nháp! Hơ, nháp còn sai đáp số nữa là...thần Ái Tình là đứa trẻ ranh có biết đọc biết viết đâu mà ký giao kèo.
Chị ta đang quì xuống sàn nhà, nhặt cái sắc có dây loằng ngoằng như con rắn trên nền gỗ, có những vân nâu chạy lòng vòng hình những quả táo dại nổi trong đêm. Mùi sen lẫn vào mùi lá thông...lúc lẫn lộn, lúc phân định.
Lẽ nào chị ấy đang điên, chị ở gần một trường đại học ở Bochum. Cô chợt rùng mình…Theo thống kê, nơi ấy có sinh viên hay tự tử nhiếu nhất nước Đức, người ta cũng nghiên cứu hiện tượng đó, và kết luận, thiết kế nơi ấy rất hộp, không có những phong cảnh tấp nập vui vẻ, dẫn đến nhiều người stress... Cô bảo:
- Thôi, chị về chuyển chỗ ở đi, đừng ở nơi ấy nữa, những gì qua rồi hãy cho nó qua.
Rồi nâng chị dậy. Định cúi xuống lau mắt cho chị….
Nhưng chị ta hắt tay cô ra, đứng lên, môi mím chặt, lạnh lùng bước ra khỏi cửa.
Tiếng xe nổ rì rì...
Cô đóng cửa chính, lao ra phía ban công nhìn cho tới khi đèn xe xi nhan nháy nháy....khuất hẳn qua góc ngoặt của phố đêm.
Quay vào phòng, lại phảng phất mùi hoa sen.
Chợt nhớ ra điều gì...cô mở tủ kính, lấy ra lọ Parfüm ngày trước anh ta mua tặng mà cô chẳng bao giờ dùng, thấy trên vỏ hộp giấy màu tím có in chữ: Lotus.
Đ.H.M

Hóng hớt thấy mọi người báo: Tháng tư là bên yahoo 360 plus chuyển hết sang yahoo Blog- Trang này khg hoạt động nữa.
Chia tay nhà cũ. Thật lòng thấy buồn, mình có sang nhà mới nâng cấp của Yahoo blog, nhưng thấy nó sao sao ấy, nên mình sẽ chơi bên:
http://www.vnweblogs.com/
http://danghamy11.vnweblogs.com/post/29730/354641
Còn 3 tháng nữa là tròn 2 năm HMy đã gắn bó với ngôi nhà này
(tính đến ngày 17.03.2012)
Tổng lượt xem: 117055
- Tổng số khách: 18403
- Bài viết: 199
- Lời bình : 5915
Thực sự trong này HMy đã sống với những vần thơ và bài viết của chính nỗi lòng mình, và những trăn trở sẻ chia từng trang viết của bạn bè nên không quan tâm đến những vấn đề tranh cãi riêng tư khác (ngoài mục đích Văn Chương).
HMy vẫn đăng bài bên này, nhưng không còn nhiều thời gian đi thăm bạn bè, xin mọi người thông cảm.
Trong năm qua Trung tâm văn hóa ngôn ngữ Đông Tây và nxb Văn Học đã phát hành tập thơ đầu tay Nhiên Sơ của Đặng Hà My. Đó chính là món quà kính tặng lên CHA MẸ mình và chia sẻ với bạn đọc.
Sắp tới, HMy sẽ ra mắt tập truyện ngắn (45 câu chuyện). Đầu đề: TÌNH CHUYỆN.
Nietzsche diễn tả mọi chân lý của con người như là ảo tưởng. Ông cho cái gọi là chân lý chỉ là sự áp đặt và ngôn ngữ cung cấp những luật đầu tiên của chân lý, từ đó tạo ra sự tương phản giữa chân lý và sự dối trá. Con người – kẻ dối trá – sử dụng cái áp đặt của mình, tức là chữ, để biến cái phi-thực thành thực. Con người tin rằng mình biết một điều gì về sự vật tự nó khi nói về cây, về màu sắc, tuyết và hoa…, tức là những sự vật chung quanh; thực ra, theo Nietzsche, con người chẳng sở hữu gì ngoài những ẩn dụ về sự vật – những ẩn dụ chẳng dính dáng gì đến các thực thể nguyên thủy. Nietzsche cho rằng mỗi một chữ trực tiếp trở thành ý niệm và mỗi một ý niệm phát sinh xuyên qua sự “đặt ngang nhau những cái không hề giống nhau.” Chiếc lá chẳng hạn. Không có cái lá nào giống cái lá nào, nhưng đều được gọi chung là lá. Cũng như khi ta gọi ai đó là “đàng hoàng” (honest). Thực ra, chúng ta chẳng biết có một phẩm chất gì gọi là “đàng hoàng” cả, chỉ biết nhiều hành động khác nhau được cá thể hóa, rồi xem như chúng giống nhau bằng cách loại bỏ đi cái khác nhau rồi gọi chúng là những hành động “đàng hoàng”. Cuối cùng, chúng ta chưng cất từ chúng một phẩm tính ẩn giấu với cái tên là “đàng hoàng”.(st)
Những trách móc! Yêu! Ghét!...có cả...nhưng giờ phút chia tay mọi thứ đều tràn đầy nhân ái, tình người. Mình yêu và cầu chúc cho tất...tất cả các bạn!

Đây là 1 trong tập truyện của mình, nhưng mình sẽ sửa và biên tập lại sau:
Bài đã đăng bên Web của chị Thủy Hướng Dương;
http://thuyhuongduong.vn/vi/news/Ban-van-chuong/Lotus-Pafum-Da-ng-Ha-My-405/
Lotus Duft
(Đặt lại tên bài viết từ Lotus Parfüm)
Truyện ngắn
của Đặng Hà My.
1. Trời mưa đá, những hạt nhỏ bằng hột đậu xanh rơi xuống đường, lăn qua lăn lại, vài hạt lọt qua cổ áo của cô, len lỏi xuống khe ngực, chiếc khăn vẫn nằm nguyên trong túi xách, chả buồn lấy ra.
Về nhà, nấu vội vàng xong góc cơm thân phận nơi xứ người, cô vừa ăn vừa khe khẽ hát một điệu Giáng Sinh mới, lại một mùa Weihnachten đến rồi. Tranh thủ lấy keo dán mấy ông sao Decor vào kính cửa số.
Thắp nến màu đỏ cho tuần thứ 2, bên cây thông thơm, giống này phải chọn, khi mua cũng phải ngửi, nếu lá không có mùi nhất định không mua, cho cũng không lấy.
Có điện thoại réo. Ai gọi, hơn 9h đêm rồi. Bên Đức… chả ai hẹn nhau giờ này.
- Chị đây! Tiếng phụ nữ đầu kia nghe dõng dạc.
Cô ngập ngừng:
- Xin lỗi…ai đấy?
- Chị là vợ anh… chị muốn ghé qua em trò chuyện một lát được không?
Thời này ai còn đánh ghen nữa nhỉ. Mà mình có nhớ quái gì “bản nháp„ ấy nữa đâu.
Cô ngán ngẩm:
- Có gì quan trọng không chị?
- Vấn đề không ở chỗ ấy, chị chỉ muốn tâm tình với em thôi, chị vừa đọc bài thơ của em ở một trang mạng…
Hừ, thơ mạng bây giờ nhan nhản, có gì mà phải khoe đọc hay không đọc, đúng là cái thời nhà Bill Gates. Nhưng cô vẫn đồng ý.
Khoảng lát sau chiếc Mercedes đen đã đậu cửa.
Tiếng chuông binh bong…
Người đàn bà bước vào nhà, thoảng mùi hoa sen, ngan ngát.
Chị mặc áo choàng màu đỏ. Gương mặt tươi rực rỡ như lần cô gặp ở Bochum cách đây hơn một năm.
Tuy là phụ nữ, nhưng cô thích ngắm phụ nữ đẹp, nhất là vẻ đẹp khi không cần có người khác giới chiêm ngưỡng. Cùng giới với nhau, họ không cần phải ưỡn ẹo, không cần phải vùi đầu vào học hàng trăm ngàn thủ thuật sợt trên mạng, khẹc, cô ghét cái kiểu mặc bộ đồ màu hồng trong suốt đến tuyệt vời, mặt đờ đẫn tỏ ra ngoan hiền như những con chiên sùng đạo.
Và có thể nói không ngoa, chị đẹp thật. Khuôn mặt trái xoan, mũi dọc dừa, vẻ đẹp đoan trang giống như hoàng hậu Nam Phương, bất giác thấy một trời lạnh lẽo, những người đẹp hay sống một mình.
Cô cất áo khoác cho chị. Chị bảo muốn uống cappuchino.
Vừa uống, người đàn bà vừa nhìn cây thông tán xanh rì, khẽ nói:
- Ngày xưa, chị cũng yêu những cành thông, nhất là dịp mùa giáng sinh về, trong nhà lúc nào cũng là cây thông thơm, và nến...
Cô bảo:
- Em không thích thông lắm, mỗi khi rụng, lá vương hết ra nhà, chỉ thích mùi thơm của nó. Trong phòng tắm của cô lúc nào cũng có chai dầu tắm mùi lá thông Tannen baum.
2. Hai chị em nói chuyện làm ăn của các hãng xưởng. Rồi những đơn đặt hàng của Poco, Ikea, Zurbrüggen...những chuyến hàng mây tre đang trên đường từ Việt Nam sang... cũng chả hiểu sao hai người trở nên thân mật nhanh thế. Dù rằng cô vẫn có chút tò mò không sao giải thích nổi.
Chị mở Email bằng máy tính xách tay mang theo, chỉ cho cô xem những trang Web làm ăn của chị.
Cô ớn, công việc hàng ngày quá đủ rồi, lại ngó nghiêng Email với hợp đồng, chán.
Vào bếp, rót một tách trà hoa quả, thứ nước trong vắt mầu vàng, cô vừa uống vừa đi ra...
- Chị cũng thích thơ à?
- Có chứ, ngày xưa chị cũng làm thơ, chỉ làm cho một người, nhưng anh ấy không đọc em ạ.
Cô cúi xuống, chỉ cho chị những bài khác, thấy chị đọc rất say mê.
Hóa ra, không chỉ có Email và những con số...Hai chị em kề sát nhau, hơi thở có mùi mật ong...
Bỗng chị ta choàng tay qua cổ cô...Lạ nhỉ, chưa kịp hết hoảng hồn thì chị ta vít đầu cô xuống...
Chiếc môi gắn nhẹ lên cổ cô và nói thì thào:
- Này nói thật, chị đã từng ghét em lắm, ghét như thuốc độc, nhưng khi đọc những dòng chữ em viết, chị thấy đồng cảm...
Cô im lặng như một dấu tĩnh từ; phép phân tâm đang truyền vào trí não, ngoắt nghéo, khó hiểu... Làm sao người ta có thể dung hòa sự yêu ghét bằng một vài câu thơ? Nếu vậy thì cần gì đến tôn giáo và thần linh hay thờ cúng nhỉ.
Mùi hoa sen, ngát nồng như người ta hay dâng lên chùa, còn nguyên mùi hương lửa...ngọn nến đỏ đang cháy rần rật...
Cô vẫn đủ tỉnh táo so sánh cách biểu lộ tình cảm của người tây phương, khi người ta mến mộ nhau họ vẫn hôn khẽ khàng qua cổ như vậy, có gì là lạ nhỉ.
Chị đứng dậy và cầm lại tách cappuchino đang uống dở, cô thở phào.
Liếc xuống dưới, chân chị mang đôi giày cao cổ có viền vân hoa màu đen, chị bảo không có thói quen cởi giày mỗi khi đến nhà người khác. Mọi người đều biết là chị làm dáng, chị điệu, như một con công đực xòe cánh...có những đại nhạc hội, sẵn sàng cắm trên vành mũ một chiếc lông chim, kiêu hãnh...
Trong ánh sáng liêu trai, cặp mắt người đàn bà đang độ chín rực lóng lánh thăm thẳm như có nước, nhiều khi không tin nổi, người như vậy lại không có hạnh phúc.
Xóa vội ý nghĩ ngại ngùng ban nãy, cô lại vui vẻ nói chuyện rất cởi mở.
Quãng 11 h đêm. Chị choàng áo khoác đỏ để ra về.
Ôm cô, chào từ biệt...“Ừ, chuyện thường mà”, cô nghĩ nhanh và chút cảnh giác khi vòng tay kia tay lại đụng chạm vào mình... Nhìn sang cành thông xanh sẫm huyền bí, tự hỏi, sao không thấy mùi thơm của nó, mà thay vào đó, chỉ thấy mùi Lotus thoảng ra từ cơ thể chị?
Linh cảm có một dòng điện tràn qua, khi chị bóp bờ vai cô, nói nhỏ:
- Tschüß em, chị về nhé.
Cô gật đầu vô tư như chim gõ kiến
Nắm lấy tay chị, (bàn tay ấy hơi thô ráp, không nuột như gương mặt), cô chia sẻ:
- Tự nhiên em thấy thương chị...
Lời của cô nhiều mùi xã giao hơn thật lòng.
Chị ta lại ôm vòng qua người cô, âu yếm...mùi hoa sen nồng lên...
Ông trời thật bất công, tại sao trong giờ này...một người đã là qúa thừa, lại có tận hai người phụ nữ ôm nhau, và nói lời từ biệt.
Nếu là đàn ông, khi chia tay- chắc chắn phải là rơi từ trên giường xuống, chứ không bao giờ chân còn đi giày như chị cả.
Cặp mắt vẫn loáng nước...lại gì nữa đây? Lại mặn chát à? Lòng bỗng mênh mông mềm hơn nước, hình như cô không đứng vững.
Như chớp được lúc mềm yếu nhất của cô...rất nhanh, chị ta luồn tay vào cổ áo cô, kéo mạnh tà áo ngủ mong manh bằng vải cotton có những bông hoa nhài tây Jasminum mesnyi màu tím.
Chị ta xoa lên người cô như một tên lần đầu tiên đi ăn trộm...vừa như hối hả, vừa như mò mẫm... người ta tả mòn bút, khi làm tình giữa đàn ông và đàn bà, họ hôn nhau, xoa lên từng phân vuông, từng centimet thịt da... nhưng đằng này...
Cô giật thót người, gạt tay chị ta ra, kinh tởm.
Chợt thấy tay chị ta cứng ngắc... bằng sức mạnh khéo léo của một con cáo, một tay bỗng lùa thật nhanh, như làn gió thốc vào người cô...và cô còn kịp nhìn thấy mảng da thịt của cô nổi lên, trắng tinh trong ánh nến...
Làn da cơ thể cô, cô thừa biết nó mịn màng, màu sữa mềm ngọt mẹ đã cho cô, và chỉ có mẹ là người phụ nữ chăm sóc cho nó từ tấm bé, chưa bao giờ có một người cùng giới nào lại được phép động đến, nó như một sự xúc phạm, không...hình như cô đang bị trừng phạt thì đúng hơn...(cô muốn tả tiếp, nhưng trí não đã làm chủ được những ngón tay, để cô tránh viết tiếp điều mà người ta có thể lẫn lộn với những trang chỉ viết về các trò chơi nặng tính dục).
Trong những Show mang ca sĩ đi hát, cô cũng biết vài cặp đôi, cả nam và nữ họ đồng tính. Có khi chứng kiến họ vồng người trong đêm như những sườn đồi di động. Nhưng không bao giờ lại nghĩ mình như họ được. Đàn ông nó luôn là dấu dương, còn cô là dấu âm, âm hoàn toàn, và cô cũng chả thiếu dấu dương ấy bao giờ...
Cái dấu âm như vũ trụ với một lỗ đen ngòm khi chưa xuất hiện vụ nổ Bing Bang.
Thoáng thấy chút tò mò, phiêu lưu, chút thương cảm đồng sàng, lập dị... và thấy có cái gì như sự lợm lợm nơi cuống họng. Nếu như nôn được...
Bàn tay lướt qua... hình như có cả trò đùa của ánh nến, ánh đèn, hoa sen và cành thông khi chuẩn bị bước vào giờ thứ 24 , tận cùng của một ngày, cái đuôi sau chót của màn kịch?
Đức Phật ư, không biết lúc yêu Ngài như thế nào, Ngài thuyết giảng con đường tự giải thoát khỏi tất cả mọi khổ đau bằng cách buông thả ư?
...Nhưng cô không thể kiên nhẫn thêm một giây khắc, cô hét lên; lấy hết sức gạt tay chị ta ra khi ngón tay mang dấu âm vừa chạm vào đầu ngực của cô.
Lạy trời, nếu như cô và chị là hai người đồng tính, có lẽ đó sẽ là bức tranh đẹp đẽ, cao quí và trong sạch nhất về hai người phụ nữ đẹp, cái đẹp của loài lưỡng tính.
Nhưng không, sau tiếng hét của cô, cặp mắt kia long sòng sọc :
- Đồ khốn! tao chỉ muốn xem cơ thể mày có cái gì mà anh ta chết mê chết mệt như thế?
Colosseum - đấu trường La Mã hiện ra. Đấu nhau cũng là cách đi đến con đường tự giải thoát cuối cùng.
Cô hoàn toàn trống rỗng, ngớ ngẩn chửi giả :
- Mụ ngu như loài chó hoang, mụ không thấy tôi đã cho thằng chồng mụ vào sọt rác từ lâu rồi hả...thịt da à, ai cũng thế mà thôi!
Lúc này cô cũng khỏe hơn bao giờ hết, hớn hở nắm cổ áo chị ta lôi xềnh xệch... chỉ vào chiếc giường chỉ có một chiếc gối và một chiếc chăn đơn màu tro hoa hồng làm minh chứng. (Lúc ngu người ta hay cố tình thanh minh những điều ngốc nghếch!)
Người đàn bà gạt tay cô ra, định tát, nhưng cô cũng không vừa, mắt hai người như tia chớp... sư tử xuất hiện lúc này cũng chỉ đáng làm cảnh mà thôi.
Cô phanh chiếc áo bị chị ta làm bật ra ban nãy và thách thức:
- Bà cắn đi, đồ bệnh hoạn!
- Mày là con đàn bà khốn nạn nhất. Tao đã từng yêu chồng tao hơn cả bản thân!
Những người đàn bà luôn nói về sự tiết hạnh và yêu chồng con mình. Tưởng gì.
Đàn bà muôn thưở chỉ nói chuyện về đàn ông, còn đàn ông thì muôn đời quan tâm đến chính trường.
Cô chả thấy tức giận nữa, chỉ thấy thương, đàn bà ghen xấu lắm, và chỉ muốn giải thích cho chị ta bằng một câu gì đó...
Nhưng chị ta bồi tiếp:
- Con đĩ...
Câu này dành cho bất cứ người phụ nữ nào bị người ta ghen, hoặc ghét. May mà trong đời, cô chưa phải gọi ai vậy bao giờ, vì phái đẹp chót là thế rồi, chả lẽ tự chúng mình chửi vào mặt chúng mình. Đó có thể là từ vựng, từ cổ chăng? Lỗ sĩ quá, xuất ngoại làm quái gì, nếu như cô, cô sẽ chửi là đồ Schlampe, dịch nghĩa nó y chang, lại sạch miệng, giữ được cái mùi vị mật ong ban nãy; Eva còn kịp che chiếc lá nho, còn họ, khỏa trắng cả linh hồn.
Cô cười mỉm, bình tĩnh, ung dung như người đã qua trường tập thiền, nói như hát:
- Chồng bà khác quái gì bọn ong đực, nó chết ngay sau khi giao phối với ong chúa!
Rồi cô ngắm chị ta như con quái vật bằng silicon, họ đã ly hôn rồi mà sao bà ấy còn ghen như thế. Lại còn dám thử bóp vào vồng nhật nguyệt của cô để tìm căn nguyên cho thứ bệnh tình ái nơi chồng mình, thứ thông minh đột biến của gien tạo hóa?
Truyền thuyết lại cứ kiêu hãnh hơn nhiều: Khi thần Zeus đặt Hercules lên trên bầu vú của Hera trong lúc bà đang ngủ, thế là cậu bé vô tư bú được dòng sữa thần thánh của bà và trở thành bất tử. Thử làm phép đối xứng, trên đời này làm quái gì có thằng đàn ông nào bất tử, loài mình nhiều khi cứ lẫn lộn sữa thánh và sữa người...hix! Cuộc sống nhàm chán nên người ta cứ thích trò chơi cút bắt.
Cô mải đuổi theo những suy nghĩ về người nữ, chứ không phải một đàn bà. Ngọn nến thẳng đứng cháy không một điều phân vân, mùi thông bắt đầu lại thoang thoảng loang ra...có lẽ cộng hưởng từ loại dầu tắm mùi thông từ cơ thể cô nữa.
Chị ta dường như đọc được hết ý nghĩ trong đầu cô...buông tay bất lực...giọng nhỏ dần:
- Nhưng dù sao, mày không nên như thế, mày lấy anh ấy ra làm bản nháp, trong khi tao yêu thương anh ấy hơn bản thân...
Cô chẳng buồn nói nữa; Bản nháp! Hơ, nháp còn sai đáp số nữa là...thần Ái Tình là đứa trẻ ranh có biết đọc biết viết đâu mà ký giao kèo.
Chị ta đang quì xuống sàn nhà, nhặt cái sắc có dây loằng ngoằng như con rắn trên nền gỗ, có những vân nâu chạy lòng vòng hình những quả táo dại nổi trong đêm. Mùi sen lẫn vào mùi lá thông...lúc lẫn lộn, lúc phân định.
Lẽ nào chị ấy đang điên, chị ở gần một trường đại học ở Bochum. Cô chợt rùng mình…Theo thống kê, nơi ấy có sinh viên hay tự tử nhiếu nhất nước Đức, người ta cũng nghiên cứu hiện tượng đó, và kết luận, thiết kế nơi ấy rất hộp, không có những phong cảnh tấp nập vui vẻ, dẫn đến nhiều người stress... Cô bảo:
- Thôi, chị về chuyển chỗ ở đi, đừng ở nơi ấy nữa, những gì qua rồi hãy cho nó qua.
Rồi nâng chị dậy. Định cúi xuống lau mắt cho chị….
Nhưng chị ta hắt tay cô ra, đứng lên, môi mím chặt, lạnh lùng bước ra khỏi cửa.
Tiếng xe nổ rì rì...
Cô đóng cửa chính, lao ra phía ban công nhìn cho tới khi đèn xe xi nhan nháy nháy....khuất hẳn qua góc ngoặt của phố đêm.
Quay vào phòng, lại phảng phất mùi hoa sen.
Chợt nhớ ra điều gì...cô mở tủ kính, lấy ra lọ Parfüm ngày trước anh ta mua tặng mà cô chẳng bao giờ dùng, thấy trên vỏ hộp giấy màu tím có in chữ: Lotus.
Đ.H.M
trời hoa nắng
Che những chiều thu
Lướt tím mắt môi..
trời hoa nắng
Che những chiều thu
Lướt tím mắt môi người
Những nồng nàn đẫm vàng sóng
sánh
Chín rũ mật trên môi
Anh gọi tên em từ nơi không
địa chỉ
Từ những phong thư không có
dấu tháng năm
Câu thơ thần thoại
Thổi tràn lên mí ướt
Giữa mặt đời nửa tỉnh nửa mê..... Đặng Hà My Cũng siêu tốc bài thơ nhỏ đáp lại thịnh tình chủ nhà nhé. Nếu có bạn trai nào hỏi thì bảo PBC vui tính thế thôi, chứ chiêm ngưỡng HM còn phải xin phép chàng!
MIỄN LÀ EM NGỤ GIỮA TRÁI TIM ANH
Phạm Bá Chiểu
Anh mãi giận một thời hoa nắng ấy
Tranh môi anh, hoa nắng đậu môi
nàng
Nhưng thương mãi một thời hoa nắng
đỏ
Đậu tình ta, nhóm bùng lửa huy
hoàng
Em đừng nghĩ mình cách xa nhiều
thế
Em ở đâu thoát trái đất vòng quanh?
Em cứ ở hành tinh nào xa nhất
Miễn là em ngụ giữa trái tim anh!
Nên anh chẳng cần biết em địa chỉ
Chẳng thư tình đóng dấu ấn tháng
năm
Chỉ đổ tim nơi nữ hoàng em ngự
Những thơ tình đóng dấu ấn riêng
anh!
17:36 21-03-2012
???? Vay bac MThanh la ai vay? Cung cong tac o HV a? Không công tác ở Học viện làm sao mà biết được những chuyện như vậy chứ?
17:36 21-03-2012
???? Vay bac MThanh la ai vay? Cung cong tac o HV a? Không công tác ở Học viện làm sao mà biết được những chuyện như vậy chứ?
04:08 23-03-2012
Cảm ơn bs kiêm nhà thơ tình PBC. Anh vẫn khoẻ chứ? Cứ chờ anh cho ăn kẹo mà chưa thấy gi, he he.. Anh
k..
04:08 23-03-2012
Cảm ơn bs kiêm nhà thơ tình PBC. Anh vẫn khoẻ chứ? Cứ chờ anh cho ăn kẹo mà chưa thấy gi, he he.. Anh
khen động viên tinh thần cô em quá, chứ mà còn đang học tập theo các
anh cũng tướt cù bơ. Thôi, kệ, cứ nghĩ đến đâu viết đến đó, cho vui anh
a. Hẹn SG nhé . Hi.. Cảm ơn thi sĩ, văn sĩ Hà My. Anh chưa học được thói quen có những lời động viên có cánh đâu- Anh hoàn toàn nói thật mà, truyện ngắn của em thật sự hay với những thủ pháp cực kỳ linh hoạt và điêu luyện như một người viết truyện ngắn có tay nghề lâu năm ấy chứ. Thế mà thực ra chỉ là một người gần như lần đầu vào lĩnh vực này... Khi nào có kẹo anh sẽ mời em chắc chắn rồi với lời mời đặc biệt của riêng anh nha
1174- MỜI CƯỚI (thơ vui)
Phạm Bá Chiểu
Mời em đi dự cưới
Anh chẳng cần quà đâu
Chỉ cần em đem đến
Chính em… làm nàng dâu! Hê hê, vui tí, chúc chủ nhà chủ nhật thật tuyệt vời nhé
Thoáng nhìn nhau nén tiếng thở dài
Hè cháy bỏng mùa em ngơ dại
Không còn đêm dịu liếm vết đau.... .............
Thoáng nhìn nhau nén tiếng thở dài
Hè cháy bỏng mùa em ngơ dại
Không còn đêm dịu liếm vết đau.... ........................
Bước em đi ngập ngừng hai lối Phận dừng trên ngả ái Thảo Miên Thăm thẳm cọng hoa chiều héo cuốn Gió gửi thu khóc nấc ngày điên Ừ, em về nẻo ấy xôn xao Một bờ rất lạnh Một bến sôi Thơ anh viết riêng nơi suối chín Trăm năm chỉ đủ một ngày ... trôi
..
Sao em không khóc?
Khi hoàng hôn tím lịm bên trời
Khi gió đêm cào rách mặt người
Mây đen xé tung vòng tóc
Sao em không khóc…
Trong nỗi đau cuộn sóng lênh đênh
Sẹo đời loang dài cỏ mọc
Cây sầu ngàn nhánh buồn tênh
Thì hãy về phía anh
Nơi bình yên có mùa hoa Lưu ly đỏ
Có mái rêu thành cổ
Có cô gái ngày xưa nhón gót điệu Valse
Nơi anh lặng lẽ chắt chiu từng giọt nhạc
Đổ về em từ Cố đô hóa đá
Gom những vết lăn trầm
Ghép thành vô tận nụ cười Em.
Hãy đi về phía Anh
Về phía anh..và…
Đặng Hà My