
Chiều qua, cái Hoa rủ đi xe đạp, ừ thì đi. Hai đứa vòng lên đê, thời tiết hè đẹp thật, đi một lát, mệt...dừng lại, nhìn nhau chán mớ đời...Thời buổi này ngồi ngắm giấy nợ còn hơn nhìn cái mặt nhau, đã thế - lại còn bắt tớ nghe đọc truyện nó vừa sáng tác nữa chứ, bảo có gì mụ vừa nghe vừa thêm thắt cho chút đỉnh nhé. Nó bắt đầu tra tấn tớ bằng cái giọng đầy chất acid acetic:
- Xưa, lâu lắm. Cõi trời ngày ấy mây chỉ có mầu trắng và xanh, không có xám. Tôi yêu đương, thức ăn tình toàn cỏ mật, nên lời thốt ra luôn ngọt ngào. Đêm đêm, cùng tình yêu bay trên đỉnh đồi hạnh phúc, nằm lẫn vào trong đám dây nho vương vít ngắm trăng...Tớ cười bò, cấu nó một cái:
+ Mày tả cái gì hả? Bây giờ người ta không yêu thế. Thời buổi toàn vũ trụ với tên lửa, Tấm ngày xưa phải leo lên cây cau hái quả, bây giờ chị í đi bằng cáp treo rồi, hiểu chưa?
Nó đổi kiểu ngay: - Thì thế này vậy, vũ trụ cùng cáp treo hở, ừ đi cho nhanh, mụ tính phải, tiếp nhé... nâng khuôn mặt tôi lên, trong đêm; thấy ánh sao lung linh từ sâu thẳm mắt anh. Cặp môi gắn vào nhau như hai thỏi nam châm, tôi thành cô bé ngớ ngẩn trên cánh đồng mang hình trái tim đỏ rực, khi anh đưa vòng lưỡi mềm mại ấn sâu vào tận cùng đáy họng, lia qua, lia lại...
+ Trời, bà ngoại kể ngày xưa các cụ còn lấy đuôi con lươn cho nó ngoáy vào trong cổ khi bị hóc xương cá, thế là khỏi; tả tiếp đi.
-... dòng ngọt ngào lan ra từng li ti trong huyết quản, tôi đê mê rên lên bài ca của loài sói hoang đang bị nụ hôn độc chiếm và kìm hãm, bàn tay anh làm nên một vũ điệu tuyệt vời trên khắp cơ thể tôi, rồi lần tìm đến chi tiết vụn vặt và nhỏ nhặt nhất, đó là những khuy áo; khi chiếc khuy cuối cùng bật hết...
+ Khuy bấm à, dễ bật nhở, thiên hạ giờ cứ vờ kín, hoá lại hở;Tớ cau có.
- Mụ im đi..nó cằn nhằn.
+ Ơ, tõ ràng ban nãy mày bảo tao góp ý cho mày, mày cứ ví von đủ kiểu, tao chả hiểu mẹ gì, nên cố dịch nghĩa đấy chứ, cụ Nguyễn Du còn có bao nhiêu bản dịch kia kìa, chứ không ai mà hiểu...
Nó tiếp: - anh xoa vội vàng trên làn da mỏng mảnh trắng ngần, chạm vào bầu ngực căng tròn, những centimet thịt da nở bung, tôi thấy mình đang bay bổng lên tầng trời thứ chín.
+ Trên ấy mùa mưa toàn thiên la địa võng, sấm chớp giật đùng đùng; tớ so vai lại.
- ...tôi lả người quằn quại...rồi bất chợt chồm lên, níu chặt lưỡi mình vào bên trái cổ anh...
+ Nhẹ thôi, có vết, chắc chắn là chàng chưa có vợ chứ?
Cái Hoa chả thèm chấp tớ, nó bây giờ đang mộng thành người viết văn xuôi:
- Toàn thân anh và tôi run rẩy, rồi anh trườn dần...trườn dần xuống... lần tìm dấu ngọc ngà;
+ Chàng là hình sự à? Nói cho rõ phần nghề nghiệp tí!
-... trong nhịp thở phồn sinh và điệu nhạc du dương của vũ trụ, chúng tôi vừa ấn vừa đẩy...
+ Hai con dê húc nhau, khéo lại lăn tòm xuống nước thì toi cả.
- ... như trong trận xung kích không phân thắng bại, như cơn đại hồng thủy vập vào kè đá, tung toé những cột sóng ham muốn vô tận...rồi anh lần tay qua vòng mông tròn trịa của tôi, nắn dần về phía xương cụt...
+ Ừ, chỗ ấy thời tiền sử là cái đuôi, khi tiến hoá thì nó rụng, hình ảnh chỉ còn trong bào thai 3 tháng.
Cái Hoa lầu bầu:
- Mà sao mụ cứ cho cái phần nhạy cảm của mụ vào thế?
+ Mày đang “mẫn „ thì tao “cảm„; tiếp đi, thế hết rồi à? cụt lủn nhỉ?
- còn...vẫn mải miết say sưa trong từng cung bậc, anh dịu dàng đưa lưỡi vào nơi cuối cùng của...
+ Cái gì? chỗ ấy trẻ con buổi đêm hay bị buồn buồn, phải uống thuốc giun quả núi mầu hồng vào chứ! À, mà mày tả hai người yêu lần đầu hả?
- Không, tả sau khi cưới một năm. Giọng Hoa hớn hở...
Lúc này thì tớ ức qúa, từ nãy đến giờ nghe nó, mình cứ tưởng là hai người mới yêu nhau, rõ ràng làm ngược. Một năm thì cũ rích ra rồi, cuộc gì thì nó cũng chỉ luẩn quẩn trong tích tắc phù hoa, bác Xuân Diệu chả bảo: "Vừa xịch gối chăn mộng vàng tan biến, Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành"... đấy thôi.
Nó lại đang tả mối tình của chàng người Đức, với nàng người Việt. Hai văn hoá khác nhau một trời một vực. Chỗ thì rượu whisky, chỗ thì nước khế ép, hix! chả tiêu nổi.
Túm lại, tớ khuyên nó:
+ Thôi, lấy Giéc man-nỳ cũng sehrgut rồi, giống tốt, dân ấy nó thông minh, lại lịch sự…
Nghĩ bụng, mình cũng là loại đểu, cái gì mình không thích thì lại hay khuyên người khác. Cái Hoa phân trần:
- Tôi chả thích lấy, chỉ muốn có con thôi, khó nghĩ quá!
+ Có sao đâu, thì tìm chàng nào interligent là được, còn chuyện kia, cũng như phối giống, có gì mà khó nghĩ. Trông mày cũng ngon lành, thong manh thì cũng ok, khó gì mà khó.
- Ý mụ bảo là không cần khúc dạo đầu á?
+ Cần gì, chọn giống (F1), ngày trước học môn sinh vật mà không nhớ à, cứ thế mà nhân lên, tùy ý.
- Mụ nói cứ như là đi nhân giống cho lợn.
+ Tao chả thấy có gì là kinh cả, cái ấy mày tả hết rồi còn gì. Lúc nào cũng nghĩ tình yêu hoa lá, làm cóc gì kiếm ra bi giờ, lên vũ trụ còn dễ hơn, dạo đầu với dạo cuối, thì cũng đến hồi kết thúc cả thôi. Hơ hơ…
Tớ an ủi nó, thôi, nếu mộng không thành thì thôi, ha ha, cho mày mấy câu thơ khởm của tao vậy:
Xin trả về cát bụi
Điều anh nói
Gió sẽ xoá
mầu hồng trong trái tim em
Điều anh nói
Sẽ chạy ra khỏi cơn nấc
Đi hoang
Trắng cơn mưa lòng
Em sẽ cố
Gọi tên anh lần nữa
nếu im lìm
Em sẽ bỏ đi
bình thản như đi qua một giấc mơ.
Cái Hoa bảo: thơ mụ cũng như dở hơi, nó lấy máy ảnh, bảo chụp cho tớ mấy kiểu mùa hè nồng cháy. Ừ, hôm nọ laptop bị virut, chả còn cái ảnh nào, mình ngu, không Speichern lại. May mà còn ít ảnh trong log. Rõ khổ, lão Cú bảo bọn tớ là "nhà quê" nên thích chụp ảnh. He he...










Chiều hè 12.07.2011 ĐặngHàMy
Truyện của Hoa càng gợi nhiều liên tưởng hơn.
Xinh quá cơ!
lần này á
Về hà nội trước khi đi ăn bún giò phải xem lại mấy cái ảnh kia,nhé mỡ trong máu,gan nhiễm mỡ,huyết áp cũng đếch sợ
Cứ đi ăn bún măng nấu chân giò
Chúc em vui thơ hay,ảnh đẹp em nhé