Viết
cho giấc mơ


Biết chứ, khúc giao mùa phủ lên khắp con
đường của anh và của em đang bước.
Lá vàng, ừ nhỉ lá vàng rơi, nhựa ứa trong sắc nắng chơi vơi. Ký ức ngơ ngác lặng ngập trong hồn, lãng đãng một liêu trai như có như không.
Lá vàng, ừ nhỉ lá vàng rơi, nhựa ứa trong sắc nắng chơi vơi. Ký ức ngơ ngác lặng ngập trong hồn, lãng đãng một liêu trai như có như không.
Ừ, phố, phố của bao nhiêu người, của bao
nhiêu hồn người. Phố của một gầy riêng anh, quặn thắt. Phố bỗng cúi xuống, anh
bỗng cúi xuống, dòng phố cùng ngoảnh hết về một phía, im lặng…tìm
em.
Nỗi buồn màu tím phủ lên dòng tinh khôi,
dòng suối chảy xiết khôn nguôi để hứng lại về những ngày đơn lẻ. Khuôn hồn bâng
khuâng như tiếng hát của những cụ đồ nho nhã từ xưa vừa về đến.
Ừ, thanh thoát và phong nhã, mấy ai tìm được trong cõi tục lụy này? cứ thanh nhã cho đời bớt tục, đúng vậy, người ạ.
Ừ, thanh thoát và phong nhã, mấy ai tìm được trong cõi tục lụy này? cứ thanh nhã cho đời bớt tục, đúng vậy, người ạ.
Tạm biệt anh trên những dòng mạng ảo
bên lề cuộc sống. Cảm ơn anh đã đồng cảm với em rất
nhiều.
Nên có lẽ, em
sẽ...
YÊU HÀ NỘI HƠN YÊU
ANH
Đặng Hà My
Nhạc,
Tiếng hòa tấu vang lên khắp nhà hát lớn,
những âm thanh đồng vọng:
“Em đi… tiếc gì thu vàng…tiếc gì xuân qua…
„
Người thở dài, vuốt nhẹ miền tóc ai xõa,
thì thầm: tóc người ta rồi sẽ bạc như sóng thời
gian.
Bản nhạc đổ dồn về một
phía.
- Lúc buồn ai chia sẻ, lúc ốm đau ai người
bón từng thìa cháo, ai đưa từng viên thuốc cho em? Là câu hỏi, xuất hiện trong
những bộ phim dễ hiểu, không ẩn dụ, chẳng màu mè, thẳng và chất
phác, dành cho những người cực thông minh hoặc cực đần
độn.
Mắt ai kia như bờ vực sâu không bao giờ
chạm đáy, một cuộc đời bỏ ngỏ không có người định
đoạt.
Bao la bí ẩn sẽ ra
sao?
Cố căng mắt nhìn lên trời, thở dài hay ngắn
nào ích gì, thái dương hệ làm gì có tận cùng, đã ai nhìn thấy cái tận cùng ấy.
Thôi, khỏi, đừng nghĩ, óc mệt, quá đủ nghĩ về những trò ngốc nghếch của cả các
đống tạp nham cộng lại.
Chúng ta là gì, chỉ là hai mảnh vò sò lăn
lóc trên bãi biển lắm kẻ qua người lại, kẻ dửng dưng, kẻ dẫm đạp, kẻ sờ mó mân
mê…
Một thoáng cười: em được quá nhiều rồi,
nhiều ngang với nhiều giọt nước mắt. Cũng bởi:
“Em chưa thể cùng anh về với
biển
Bởi nơi em chưa dịu sóng Tây
Hồ
Cát nơi ấy, trùng dương nơi
ấy
Em mang về vời vợi chiết vào
thơ…„
----------
Về lại:
Thì Hà Nội
đấy
Có lẽ em yêu Hà Nội hơn yêu
anh!
Anh có thấy mái ngói muôn đời còn liêu
xiêu, muôn đời trầm.
Và buồn…buồn đấy thôi,
Buồn âm dương.
Thời gian Em – Anh, tình nghệ
sĩ lăn mình vào giá buốt
Trầm mình trong cược nợ, ngã mình trong xa
xăm, chờ
Chờ cho thiên giới chỉ còn lại một ngày đủ
ru trọn một giấc bình thường. Cuộc đời: một chuỗi mất ngủ lo toan, tình tiền, ai
dám vượt, tuyệt vời chông chênh, đảo điên giới
hạn?
Chiều nao sen tàn cuối vụ, sóng vỡ loang
như nỗi lòng, sóng giao thoa cộng hưởng tần số tìm mã giải võng nhịp. Kiều vắng,
Vân vào, người đời tạm thời thôi không bất ổn, anh căng lại sợi dây đàn, chợt lẻ
một ngoan hiền bên cối nhạc gầy buồn da diết, khuyết một góc em
ngồi..
Ai ngóng đợi bên bờ quyến luyến,
Áo kiêu sa hư ảo mãi thanh
thiên.
Trăng xiên qua viễn mộng, liễu xõa trên
cung đường đỏ cánh lộc vừng, gói xôi xéo từ tay mẹ nấu còn thơm nồng ủ trong gói
vú lá sen tơ, bọc cốm sữa anh chờ em tới lấy vẫn tỏa hương vị nồng
nàn.
Đường trần ơ hờ mãi như tiếng tì bà khản
giọng gọi Nguyễn Du từ vài trăm năm trước.
Anh vỗ về em bên kỷ niệm mười năm viễn xứ,
bắt đầu từ một phố, phố xa, xa và đỏ rực đêm như St Pauli chưa kịp
cũ.
Vẫn Hà Nội
nhớ
Hà Nội
thương
Hà Nội hoang mang từng mái
thở
Lũ bạn học trò trên đường Cổ Ngư với que
kem mút dở trên môi cùng nụ hôn nhớ quên nao nao tan vào ngẩn ngơ chiều vàng
Quảng Bá.
Phố ấy cong buồn trĩu nặng giờ chia xa, Tây
Hồ hoang vắng lùa mắt khói xanh xao, anh bắt em ngồi moi kỷ
niệm…
Kỷ niệm gọi không ai, mỏi mệt đan tay lùa
tóc rối
Anh mơ lạc mất em rồi, vội tìm em trong
thổn thức hoang mang giữa bến hoa vàng:
Vàng trăng rắc
lối
Hoàng hoa rũ
bến
Đường trần vọng
tên
Cỏ dài mi
biếc
Anh biến thành hoa sóng mênh mông vuốt mãi
áng thơ em
Ngàn thu ngây ngất neo về một chấm son phai
nhanh theo gió
Gió về
biển,
Xanh như tóc chị Hằng, nghịch như khóe cười
thằng cuội
Ta là gió, ta là mây theo bốn đỉnh trời,
đánh dấu vòng cung định mệnh tiền duyên vạn kiếp
Bức tranh thiên thu tràn chớp tuổi hoa
niên
Một liên miên lắm lời nói suốt đời một
tiếng: Yêu Người
Yêu,
Mùa thu chỉ để yêu và làm
thơ
Mùa thu vẫn dính hình lá sen trên cổ áo em.
Em thấy dường
như
Dường như cây cầu đá bị loài người bỏ quên
trong tiền sử
Em thấy hồ
như
Hồ như những tia chớp mang dòng điện cao
tần cong ưỡn một thời yêu dấu, còn nồng nàn cháy lên ngày Hạ
Chín.
Chín ngày hoa gạo
nở
Cứ thế thôi, trời cho người đẹp làm thơ
Phập phồng giữa vùng lá
thở
Óng ả giữa vùng lá
nhớ
Lam khói chiết lên nghẹt từng nén lặng
Lặng…
Trong mơ
Mơ câu thơ cắm vội bên tòa sen nuột trắng
Đa đoan chìm đáy
mắt
Hồng nhan em bí ẩn dâng anh
gối
Anh gối một ngôi
cao
Biết chứ, khúc giao mùa lục tục phủ lên
khắp con đường của anh và của em đang bước dở.
Lá vàng, ừ nhỉ lá vàng rơi, nhựa ứa trong
sắc nắng chơi vơi. Ký ức ngơ ngác lặng ngập trong hồn, lãng đãng một liêu trai
như có như không.
Ừ, phố, phố của bao nhiêu người, của bao
nhiêu hồn người. Yên Hoa của một yêu nhớ riêng anh, quặn thắt.
Phố bỗng cúi xuống, anh bỗng cúi xuống,
dòng phố cùng ngoảnh hết về một phía, im lặng…tìm
em.
Nỗi buồn màu tím phủ lên dòng tinh khôi,
dòng suối chảy xiết không nguôi để hứng lại về những ngày đơn lẻ. Khuôn hồn lãng
đãng như bay theo tiếng hát, khuôn hồn của những cụ đồ nho nhã từ xưa vừa về
đến.
Ừ, thanh thoát và phong nhã,
mấy ai tìm được trong cõi tục lụy này?
Cứ thanh nhã cho đời bớt tục, người
nhỉ.
“Đêm vỗ vào
đêm
Nhớ tràn vào
nhớ
Sóng nước hơ hớ vóc dáng dậy
thì
Sóng nước hênh hang thịt da thiếu
phụ
Buổi chiều cởi khuy áo hoàng
hôn
Nỗi buồn lõa
thể…„
Khuya cũng còn
đó
Đường về không tên bay mộng, bánh xe lăn úp
mình lên cõi hồi sinh bất tử, em - anh đứng giữa bao la một vùng đàn tiên phấp
phới
Gió lùa
Gió vẫn lùa theo hơi ấm nóng của em, hơi ấm
ba mươi sáu độ, hơi ấm ba mươi sáu phố, anh bế em lên cặp mắt rưng rưng…
Câu chuyện tâm linh chỉ có vài người biết,
ba người chứng kiến và chỉ có hai người hiểu!
Còn sống để người yêu, còn sống để yêu
người…
Em về với bản hòa tấu không
lời
Anh hát trên đọt sen buồn tênh cuối chân
trời sóng vỗ
Những ngày đi xa
ơi,
Nghe lãng bay về vùng trời tuyết trắng
Chùm mưa năm tháng mải miết gõ vào kỷ niệm,
kỷ niệm dày lên, cuộn thành những vân mây bay lên thiên giới ngút
ngàn
Em về đây bên người, dạ thưa với chiếc lá
diêu bông cuối cùng xoay trong chiều bạt gió
Tia nắng cuối cùng êm dịu rải góc anh
ngồi
Anh gọi em từ kiếp nào bay đến, để mãi một
đời cho cánh sâm cầm em nhớ
sóngnhớ sóng
lại quay
vềbởi Hà Nội có
anh!
Nên có lẽ em sẽ yêu Hà Nội hơn… Yêu
Anh!
Germany- ĐHM tháng11.2012
Germany- ĐHM tháng11.2012
Cảm ơn My.
“Em chưa thể cùng anh về với biển
Bởi nơi em chưa dịu sóng Tây Hồ
Cát nơi ấy, trùng dương nơi ấy
Em mang về vời vợ
“Em chưa thể cùng anh về với biển
Bởi nơi em chưa dịu sóng Tây Hồ
Cát nơi ấy, trùng dương nơi ấy
Em mang về vời vợi chiết vào thơ…„
Nhưng, với anh, vì yêu Hà Nội, nên càng yêu em!
Thì đây:
THƠ TÌNH Ở VĂN MIẾU
Miếu Văn ta đến với mình
Thơ yêu nâng cánh cho tình đôi ta
Từ thời “...nguyên khí quốc gia...”(*)
Hẳn là thơ đã ngân nga với tình?
Miếu Văn... ta dắt tay mình
Ngất ngây nguyên khí, bồng bềnh thi ca...
----------------------------------------
Cô bé mến yêu, thế giới tâm hồn em đẹp quá, lúc đầu chị chỉ đọc em lớt phớt- kệ xác sự nổi tiếng của em. Giờ thì hiểu trong cái đầu bé nhỏ đang có cả những điều kỳ lạ.