Sáng nay nhận được tin nhắn của một người: Anh chán cái làng Plus này lắm rồi.
Tớ bảo: ừ...thôi, em gửi cho anh cái này đọc tạm.
_______________________
Thế mà cái hồ Tây người ta ví von đủ kiểu. Còn nó, từ lúc oe oe đã thấy mình ở ngay đó rồi.
Cũng thấy ngày xưa có dân ăn cắp cá bằng thuyền, nửa đêm nghe súng bắn chỉ thiên đoàng đoàng. Thi thoảng có người chết đuối. Cái Hiên nhà hàng xóm, da trắng tóc đen, xinh như thiên thần, một lần xuống hồ vớt cá kim kim, bị sảy chân chết. Mấy người dở hơi cũng xuống vớt cá chơi, chả làm sao cả. Ông trời cho sống, sống để mà biết kiếp luân hồi…
Hồ Tây, với nó như là lẽ rất bình thường, mùa hè mát, mùa đông rét run, còn mùa nồm hơi nước chui cả vào màn.
Lần cuối cùng vô tư với hồ Tây là năm 12 tuổi. Cùng ba đứa bạn nhảy òm òm xuống hồ, dìm nhau cười sằng sặc, nước chui hết vào mũi, tưởng chết đuối. Bà Lý Mậu ở gần nhà đứng chống nạnh hỏi:
- Năm nay mày bao nhiêu tuồi rồi?
- Cháu 12 tuổi ạ.
Chả thấy bà nói gì, cứ đứng trên bờ hằm hằm nhìn xuống lũ ranh con đang giỡn. Lạ thật đấy, ranh con hỏi lại:
- Thế bà hỏi làm gì ạ?
Bà thủng thẳng:
- Là tao chỉ hỏi thế thôi!
Mãi đến năm 16 tuổi, nghĩ lại mới hơi hơi biết câu “tao chỉ hỏi thế thôi„ của bà Mậu, lại thấy ngường ngượng bởi cả ba đứa lúc ấy chỉ che phần giữa mà không che phần trên. Cái nhà bà Mậu cũng dở hơi, như chỗ người lớn thì nói toẹt ra, để lũ trẻ còn biết chỗ mà lần, chứ dạy dỗ kín kín hở hở kiểu ấy nhiều khi lại có hại nhiều hơn có lợi. Bọn trẻ thì cứ nghĩ chắc bà ấy hỏi thế để ghi vào danh sách tặng quà ngày quốc tế thiếu nhi mùng 1- 6. Khổ!
Hồ Tây, mùa nước lên, ngập hết trong sân, đám cỏ tóc tiên bị úng hết, kinh hãi thấy con rắn nước bơi lòng vòng. Bố đang ngủ nhà ngoài, có cả con chuột không còn chỗ trú, leo lên giường gặm chân ông, nếu da mềm mềm chắc đi toi cái gót rồi.
Ngày ấy, nước ngập là ngưòi ta cắt điện. Một lần, anh hàng xóm sang nhà mắc lại đường điện giúp bố. Nó phải giữ thang hộ. Thấy anh ấy trèo lên cao lắm…
Sợ anh ngã, nó ngước nhìn lên…Ơ, rõ ràng ban nãy thấy anh ấy mặc quần đùi mầu xanh, sao bây giờ lại không thấy gì,…ảo ảnh à, nó căng mắt, như đứa bé lần đầu ngơ ngác đến vườn trẻ, không biết tại sao lại thế, hay thiếu vải nhỉ, rồi ranh con ghĩ nghĩ ra cái gì ấy, nó không nhịn được, mọi sự cố gắng lúc này chả khác gì Những người khốn khổ của Victor Hugo, phải ý tứ, cười không có tiếng, giống lũ trẻ hay bảo: đi ỉa mà cấm đái! tay giữ thang mà rung hết cả thang. Anh ấy vẫn hí hoáy mắc dây, hỏi: - em giữ thang kiểu gì lạ thế?
Lúc anh cúi xuống nhìn, cái thang cứ thế trượt vô tư, nó sợ quá, lấy hết sức bình sinh ghì hai cái chân thang lại, may quá, chân trái anh chạm vào cái cọc màn, rồi anh nhảy được vào nóc tủ.
Xuống đất, cứ xuýt xoa kêu đau lòng bàn chân vì bị cọc màn đâm. Nhưng may nhất là không ngã vỡ đầu, và mừng nhất là anh ấy cũng chẳng biết tại sao nó cười. Chỉ thấy anh mách bố nó: “- Cháu vừa mắc xong thì cái thang nó trượt, em nhà mình yếu quá, nó giữ không nổi chú ạ.„
Mọi người nhìn lên thấy hai vệt thang trượt in rõ trên tường.
Lần vừa rồi về VNam, cũng nhìn thấy anh. Giờ trông bệ vệ lắm, nhà to vật, cái xe ô tô đen xì nghênh ngang đỗ trước cửa, nhà kín, cổng kín. Anh không có thời gian sang nhà ai cả, ra đường toàn mặc comple.
Đặng HMy 06.2011
Này nhé:
Có anh du kích ở trên cây/
Có mấy cô dưới gốc đứng rình/
Quần càng rách càng hay/ Chứ quần càng rách càng hay...
Sao không kể chuyện" Uh thì tao chống cọc ...cho mát" luôn
12 tuổi tắm Hồ Tây
Quên không che ngực
Lý Mậu đây muốn dòm
Còn anh hàng xóm dở òm
Trèo cao quần rộng được nhòm... ngã đau
Thế nê..
12 tuổi tắm Hồ Tây
Quên không che ngực
Lý Mậu đây muốn dòm
Còn anh hàng xóm dở òm
Trèo cao quần rộng được nhòm... ngã đau
Thế nên dù đến mai sau
Hồ Tây vẫn vậy một màu... khói sương
ước gì trái cứ ương ương
Để anh còn mãi vấn vương Tây Hồ