Mạn phép nhà thơ Kiều Anh Hương cho HMi bê
lời bình của anh về nhà.Tuy hơi dài, đọc chưa hết thì mắt HMi đã gíp lại
.
(Vì có vài điều tức anh ách nên phần cuối HMy sẽ giải thích cho anh vì sao anh luôn là tên trộm đi phía bên tay phải)
HAI ĐƯỜNG THẲNG
Cũng như bao bài thơ trong thế giới blog hay chính xác hơn là trong dòng chảy thi ca không chuyên mà tôi đã tìm, đã chọn và đã bình… Lần này, sau một quãng đường rất dài từ nam ra bắc, từ đông sang tây, tôi dừng lại ở thành phố Dortmund, một thành phố nằm về phía đông của vùng Ruhr của nước Đức để nhặt ra một bài thơ (trong nhiều bài thơ) mà tôi ưa thích của tác giả Đặng Hà My – một nữ sĩ sinh ra trên đất Yên Phụ – Hà Nội vẫn còn gìn giữ được gần như nguyên vẹn dáng hình của một người con gái Tràng An… nhưng vì cuộc sống mưu sinh và cũng vì nhiều lý do khác nữa đã trôi dạt sang phía trời tây để định cư và sinh sống.
Hẳn rồi, cũng giống như bao đứa con đất Việt xa quê khác, nỗi nhớ luôn là sự khắc khoải khôn nguôi, hằng ngày, hằng đêm… huống chi, chị lại là người của đất Hà Thành – Thăng Long nghìn năm văn hiến…
Tôi cũng xin lấy tựa đề của bài thơ này để làm đề tựa cho bài viết của tôi : Hai đường thẳng… Chị viết:
Trên hai đường thẳng song song
Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải
Hai con đường của ngày và đêm
Đo chiều dài sáng tối
Xoay theo vòng quay trái đất …
Anh đào chín đỏ, khế ngọt đầu môi
Tuyết và nắng ,
Nhạc Beethoven…chen điệu ca trù …
Cuộc tình cũ, mới
Trên hai đường thẳng song song
Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải .
Đọc hết bài thơ và bất giác tôi dừng lại nghĩ suy. Tại sao chỉ là hai đường thẳng mà chị lại viết thành thơ được ? Đơn giản quá, quen thuộc quá, từ những ngày còn đi học cấp 2, khi làm quen với môn hình học, tôi và bạn, tất cả chúng ta, ai mà chả biết. Hai đường thẳng song song thì không bao giờ gặp nhau. Đúng quá rồi, tiên đề Ơclit (Euclid) đó mà : “Qua một điểm nằm ngoài một đường thẳng ta vẽ được một và chỉ một đường thẳng song song với đường thẳng đã cho”… Khô khan quá… Nhưng bất chợt, cái tiên đề này lại khiến tôi nhớ về một kỷ niệm đã xa, rất xa…
Thuở ấy, trong lớp học của tôi cũng có một cô bạn gái tên là Hà My vô cùng kiêu kỳ và dĩ nhiên rồi, tôi là thằng con trai học giỏi nhất lớp, đặc biệt là môn toán nên cũng khá kiêu; Vì vậy nhiều bạn trong lớp không ưa gì và tìm cách ghép đôi, trêu chọc tôi với Hà My… nhưng bọn họ đâu ngờ, đó lại là điều làm tôi thích thú, Hà My xinh đẹp thế kia cơ mà.
Thật không may cho tôi, Hà My vẫn thế, kiêu kỳ với cả tôi. Nhưng đúng hôm kiểm tra bài về tiên đề Euclid, thầy giáo gọi Hà My đứng lên, cô lúng búng… Nhanh trí và ngồi gần, tôi khẽ nhắc bài cho Hà My. (Thường tôi cực ghét việc nhắc bài trong lớp, vì tôi là lớp trưởng mà ! Ma xui quỉ hơn ơi !) Trả lời được câu hỏi, thầy khen và cho điểm tốt. Thế rồi, ngày ấy bỗng trở thành bước ngoặt, từ đó Hà My khá thân thiện với tôi. Ngẫu hứng, trong một lần đi bên nàng tôi chợt nói, may mà có Euclid, có hai đường thẳng song song mà chúng ta được gần nhau hơn… Nhưng vẫn tính cách kiêu kỳ như thế Hà My cười tủm và nói, nhưng hai đường thẳng song song thì chẳng bao giờ gặp nhau đâu… Tôi tưng hửng !
Trở lại bài thơ với tác giả có cùng tên với bạn tôi xưa, có lẽ thế mà bài thơ “Hai đường thẳng” của chị khiến tôi dừng lại và suy nghĩ nhiều hơn; Nhưng vượt qua những ký ức vui buồn đó, tôi đã tìm thấy thực sự những ý thơ đẹp lộng lẫy và ngang tàng trong đó:
“Trên hai đường thẳng song song
Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải
Hai con đường của ngày và đêm
Đo chiều dài sáng tối
Xoay theo vòng quay trái đất …”
Trời ơi, định mệnh chăng, thể như tôi là “tên ăn trộm” thực thụ và luôn “đi về phía bên tay phải’ của Hà My xưa để rình xem nàng sẽ kiêu kỳ đến đâu và kiêu kỳ đến bao giờ…? Để rồi chỉ cần nàng “sẩy chân” thôi là tôi sẽ nhào vô, trộm lấy… Thế nhưng quả là Euclid đã có lý, sau đó, tôi chưa bao giờ gặp lại Hà My; Chiến tranh đã vô tình đẩy xa chúng tôi ra đến khoảng cách của vô cùng, vô cực… Đúng như:
“Hai con đường của ngày và đêm
Đo chiều dài sáng tối
Xoay theo vòng quay trái đất …”
Dĩ nhiên rồi, Hà My xưa, nếu bây giờ tôi có gặp lại chắc cũng đã già lắm; Cỡ tuổi như tôi thì bạn biết rồi đây, tóc đã muối tiêu nhiều quá rồi ! Nhưng may thay ông trời đã cho tôi gặp lại một Hà My còn rất trẻ trung và cũng không kém phần kiêu sa, nhưng lại thật nồng thắm và đôn hậu…
Và cũng hình như… Những người con gái đẹp và đôn hậu lại thường gặp trắc trở trong tình yêu; Hà My của tôi bây giờ cũng vậy. Chị cũng đang đau đáu sống với những kỷ niệm xa vời mà như chị viết thì “Cuộc tình cũ, mới” cũng không dễ gì phai nhạt được; Vậy nên, bóng dáng của cuộc tình cũ vẫn luôn song hành (như hai đường thẳng song song vậy) trong đời chị. Cái thú vị, như đã nói, tôi cũng lại như thấy bóng hình của chính mình, “tên kẻ trộm” đang song hành cùng chị, dẫu thật zdớ zdẩn, nhận vơ…! Hì, chắc chị không thầm chửi tôi phải không ?!
Vâng, hẳn rồi, tôi xin nhắc lại - cũng giống như bao đứa con đất Việt xa quê khác, nỗi nhớ luôn là sự khắc khoải khôn nguôi, hằng ngày, hằng đêm… Trong bài thơ này của Hà My cũng vậy, ta lại bắt gặp nỗi nhớ:
“Tuyết và nắng ,
Nhạc Beethoven…chen điệu ca trù…”
Quả là “dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội…”
Khi tôi đang viết những dòng tạp văn này thì chắc chắn rằng chị cũng đang nhớ về Yên Phụ cái làng nhỏ xưa kia của chị nay đã hóa thành phố thị ven đô, mà không, đúng hơn, nó là cái làng giữa phố, giữa thủ đô văn hiến ngàn đời cơ. Người dân Yên Phụ không muốn mất làng nên đã xây lại cổng làng, đã xây lại Đình Yên Phụ để chiều chiều tiếng chuông lại vạng vọng xa vời xuống mặt nước Hồ Tây; Những khi như vậy tôi lại cồn cào và chợt nhớ về Hà My xưa và thầm đọc bài thơ “Hai đường thẳng” của Hà My bây giờ.
“Trên hai đường thẳng song song
Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải..”!
Bên tay phải, nghĩa là xa tim hơn, nhưng không vì thế mà không nghe được trái tim của nàng đang thổn thức... Rõ khỉ, tôi đã yêu nàng từ bao giờ mà không biết !
Hải Phòng, ngày 21.7.2010
Kiều Anh Hương
Phản hồi từ HMy:
Cái tên ăn trộm lì lợm này gớm thật! Lão cũng khôn đáo để, ngày trước lão nhắc bài cho Hà My (ngày xưa của lão) để được đi cạnh và kết thân với nàng …
Bây giờ, lão lại bình thơ cho Hà My (ngày nay)? Rõ khéo!
Vì một ngày “đẹp trời „đây mà !!! Lão lang thang trên mạng - vớ được một HMy lạ hoắc, lão đi theo ngay, dòm dòm ngó ngó, xem cô ta là người thế nào?
Mình biết thừa, lão mê cái cô HMy ngày xưa đã từng cho lão bị “ tuột xích „! đến giờ lão vẫn cay …Nên lão xúc động ngay với cái tên trùng hợp vô tình đó! Lão viết …lão bình …hình như không kịp thở, dồn nén tất cả nỗi nhớ nhung về một HMy thưở xưa của lão, (cứ theo bút pháp mà lão có), thế mà tuôn trào ra …ướt đẫm lệ của HMy hiện tại …
Ai còn lạ gì lão là nhà khoa học, .lại còn kiêm nhạc và thơ nữa …Hôm nọ vô tình xem ảnh thành viên hội nhà văn VNam, cũng thấy lão ngồi lù lù ở đó. Bận công việc thế mà lão lúi húi viết lách lúc nào không biết? Ngày nào cũng thấy RA THƠ mới . Kinh khủng !
Mà HMy bây giờ rất khoái khẩu cái loại “đầu ánh kim tim ánh thép ” nhé !
Tuy nhiên., các người như lão nên gặp trong thơ thôi, chứ có gặp ngoài đời thì (đừng có giàu trí tưởng bở )!.Nếu mình mà giả vờ ngây thơ hay thật thà đề nghị : “ Anh ơi , đi thêm với em một đoạn nữa cho em khỏi cô đơn …” Thế nào các lão cũng phủ đầu : “ thôi , tóc anh muối tiêu rồi …lối cũ anh về cho nó chắc…Bye em nhé, chúc em hạnh phúc ”.Sau đó lẩm bẩm bài hát của nhạc sĩ Thanh Tùng để lấy lại phong độ cho coi .
Đọc bài bình của lão, thấy rõ ràng lão thiên vị …Lão gọi cái cô HMy ngày xưa của lão (mặc dù bây giờ đã muối tiêu , bằng tuổi lão bây giờ thì cũng " nửa đời nửa đoạn rùi" ), thế mà lão gọi là NÀNG! Còn HMy bây giờ, dù có trẻ trung hơn, lão vẫn gọi là CHỊ .
Đấy, cái trớ trêu của cuộc đời là thế ! Vì vậy suốt đời lão cũng chỉ đi bên phía tay phải, tức là bên lề đường, dù có đi ngược hay xuôi cũng vậy :
Anh mãi là tên trộm luôn đi phía bên tay phải
Có oan không hỡi Kiều Anh Hương ?
HMi 22.07.2010 -
.
(Vì có vài điều tức anh ách nên phần cuối HMy sẽ giải thích cho anh vì sao anh luôn là tên trộm đi phía bên tay phải)
HAI ĐƯỜNG THẲNG
Cũng như bao bài thơ trong thế giới blog hay chính xác hơn là trong dòng chảy thi ca không chuyên mà tôi đã tìm, đã chọn và đã bình… Lần này, sau một quãng đường rất dài từ nam ra bắc, từ đông sang tây, tôi dừng lại ở thành phố Dortmund, một thành phố nằm về phía đông của vùng Ruhr của nước Đức để nhặt ra một bài thơ (trong nhiều bài thơ) mà tôi ưa thích của tác giả Đặng Hà My – một nữ sĩ sinh ra trên đất Yên Phụ – Hà Nội vẫn còn gìn giữ được gần như nguyên vẹn dáng hình của một người con gái Tràng An… nhưng vì cuộc sống mưu sinh và cũng vì nhiều lý do khác nữa đã trôi dạt sang phía trời tây để định cư và sinh sống.
Hẳn rồi, cũng giống như bao đứa con đất Việt xa quê khác, nỗi nhớ luôn là sự khắc khoải khôn nguôi, hằng ngày, hằng đêm… huống chi, chị lại là người của đất Hà Thành – Thăng Long nghìn năm văn hiến…
Tôi cũng xin lấy tựa đề của bài thơ này để làm đề tựa cho bài viết của tôi : Hai đường thẳng… Chị viết:
Trên hai đường thẳng song song
Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải
Hai con đường của ngày và đêm
Đo chiều dài sáng tối
Xoay theo vòng quay trái đất …
Anh đào chín đỏ, khế ngọt đầu môi
Tuyết và nắng ,
Nhạc Beethoven…chen điệu ca trù …
Cuộc tình cũ, mới
Trên hai đường thẳng song song
Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải .
Đọc hết bài thơ và bất giác tôi dừng lại nghĩ suy. Tại sao chỉ là hai đường thẳng mà chị lại viết thành thơ được ? Đơn giản quá, quen thuộc quá, từ những ngày còn đi học cấp 2, khi làm quen với môn hình học, tôi và bạn, tất cả chúng ta, ai mà chả biết. Hai đường thẳng song song thì không bao giờ gặp nhau. Đúng quá rồi, tiên đề Ơclit (Euclid) đó mà : “Qua một điểm nằm ngoài một đường thẳng ta vẽ được một và chỉ một đường thẳng song song với đường thẳng đã cho”… Khô khan quá… Nhưng bất chợt, cái tiên đề này lại khiến tôi nhớ về một kỷ niệm đã xa, rất xa…
Thuở ấy, trong lớp học của tôi cũng có một cô bạn gái tên là Hà My vô cùng kiêu kỳ và dĩ nhiên rồi, tôi là thằng con trai học giỏi nhất lớp, đặc biệt là môn toán nên cũng khá kiêu; Vì vậy nhiều bạn trong lớp không ưa gì và tìm cách ghép đôi, trêu chọc tôi với Hà My… nhưng bọn họ đâu ngờ, đó lại là điều làm tôi thích thú, Hà My xinh đẹp thế kia cơ mà.
Thật không may cho tôi, Hà My vẫn thế, kiêu kỳ với cả tôi. Nhưng đúng hôm kiểm tra bài về tiên đề Euclid, thầy giáo gọi Hà My đứng lên, cô lúng búng… Nhanh trí và ngồi gần, tôi khẽ nhắc bài cho Hà My. (Thường tôi cực ghét việc nhắc bài trong lớp, vì tôi là lớp trưởng mà ! Ma xui quỉ hơn ơi !) Trả lời được câu hỏi, thầy khen và cho điểm tốt. Thế rồi, ngày ấy bỗng trở thành bước ngoặt, từ đó Hà My khá thân thiện với tôi. Ngẫu hứng, trong một lần đi bên nàng tôi chợt nói, may mà có Euclid, có hai đường thẳng song song mà chúng ta được gần nhau hơn… Nhưng vẫn tính cách kiêu kỳ như thế Hà My cười tủm và nói, nhưng hai đường thẳng song song thì chẳng bao giờ gặp nhau đâu… Tôi tưng hửng !
Trở lại bài thơ với tác giả có cùng tên với bạn tôi xưa, có lẽ thế mà bài thơ “Hai đường thẳng” của chị khiến tôi dừng lại và suy nghĩ nhiều hơn; Nhưng vượt qua những ký ức vui buồn đó, tôi đã tìm thấy thực sự những ý thơ đẹp lộng lẫy và ngang tàng trong đó:
“Trên hai đường thẳng song song
Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải
Hai con đường của ngày và đêm
Đo chiều dài sáng tối
Xoay theo vòng quay trái đất …”
Trời ơi, định mệnh chăng, thể như tôi là “tên ăn trộm” thực thụ và luôn “đi về phía bên tay phải’ của Hà My xưa để rình xem nàng sẽ kiêu kỳ đến đâu và kiêu kỳ đến bao giờ…? Để rồi chỉ cần nàng “sẩy chân” thôi là tôi sẽ nhào vô, trộm lấy… Thế nhưng quả là Euclid đã có lý, sau đó, tôi chưa bao giờ gặp lại Hà My; Chiến tranh đã vô tình đẩy xa chúng tôi ra đến khoảng cách của vô cùng, vô cực… Đúng như:
“Hai con đường của ngày và đêm
Đo chiều dài sáng tối
Xoay theo vòng quay trái đất …”
Dĩ nhiên rồi, Hà My xưa, nếu bây giờ tôi có gặp lại chắc cũng đã già lắm; Cỡ tuổi như tôi thì bạn biết rồi đây, tóc đã muối tiêu nhiều quá rồi ! Nhưng may thay ông trời đã cho tôi gặp lại một Hà My còn rất trẻ trung và cũng không kém phần kiêu sa, nhưng lại thật nồng thắm và đôn hậu…
Và cũng hình như… Những người con gái đẹp và đôn hậu lại thường gặp trắc trở trong tình yêu; Hà My của tôi bây giờ cũng vậy. Chị cũng đang đau đáu sống với những kỷ niệm xa vời mà như chị viết thì “Cuộc tình cũ, mới” cũng không dễ gì phai nhạt được; Vậy nên, bóng dáng của cuộc tình cũ vẫn luôn song hành (như hai đường thẳng song song vậy) trong đời chị. Cái thú vị, như đã nói, tôi cũng lại như thấy bóng hình của chính mình, “tên kẻ trộm” đang song hành cùng chị, dẫu thật zdớ zdẩn, nhận vơ…! Hì, chắc chị không thầm chửi tôi phải không ?!
Vâng, hẳn rồi, tôi xin nhắc lại - cũng giống như bao đứa con đất Việt xa quê khác, nỗi nhớ luôn là sự khắc khoải khôn nguôi, hằng ngày, hằng đêm… Trong bài thơ này của Hà My cũng vậy, ta lại bắt gặp nỗi nhớ:
“Tuyết và nắng ,
Nhạc Beethoven…chen điệu ca trù…”
Quả là “dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội…”
Khi tôi đang viết những dòng tạp văn này thì chắc chắn rằng chị cũng đang nhớ về Yên Phụ cái làng nhỏ xưa kia của chị nay đã hóa thành phố thị ven đô, mà không, đúng hơn, nó là cái làng giữa phố, giữa thủ đô văn hiến ngàn đời cơ. Người dân Yên Phụ không muốn mất làng nên đã xây lại cổng làng, đã xây lại Đình Yên Phụ để chiều chiều tiếng chuông lại vạng vọng xa vời xuống mặt nước Hồ Tây; Những khi như vậy tôi lại cồn cào và chợt nhớ về Hà My xưa và thầm đọc bài thơ “Hai đường thẳng” của Hà My bây giờ.
“Trên hai đường thẳng song song
Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải..”!
Bên tay phải, nghĩa là xa tim hơn, nhưng không vì thế mà không nghe được trái tim của nàng đang thổn thức... Rõ khỉ, tôi đã yêu nàng từ bao giờ mà không biết !
Hải Phòng, ngày 21.7.2010
Kiều Anh Hương
Phản hồi từ HMy:
Cái tên ăn trộm lì lợm này gớm thật! Lão cũng khôn đáo để, ngày trước lão nhắc bài cho Hà My (ngày xưa của lão) để được đi cạnh và kết thân với nàng …
Bây giờ, lão lại bình thơ cho Hà My (ngày nay)? Rõ khéo!
Vì một ngày “đẹp trời „đây mà !!! Lão lang thang trên mạng - vớ được một HMy lạ hoắc, lão đi theo ngay, dòm dòm ngó ngó, xem cô ta là người thế nào?
Mình biết thừa, lão mê cái cô HMy ngày xưa đã từng cho lão bị “ tuột xích „! đến giờ lão vẫn cay …Nên lão xúc động ngay với cái tên trùng hợp vô tình đó! Lão viết …lão bình …hình như không kịp thở, dồn nén tất cả nỗi nhớ nhung về một HMy thưở xưa của lão, (cứ theo bút pháp mà lão có), thế mà tuôn trào ra …ướt đẫm lệ của HMy hiện tại …
Ai còn lạ gì lão là nhà khoa học, .lại còn kiêm nhạc và thơ nữa …Hôm nọ vô tình xem ảnh thành viên hội nhà văn VNam, cũng thấy lão ngồi lù lù ở đó. Bận công việc thế mà lão lúi húi viết lách lúc nào không biết? Ngày nào cũng thấy RA THƠ mới . Kinh khủng !
Mà HMy bây giờ rất khoái khẩu cái loại “đầu ánh kim tim ánh thép ” nhé !
Tuy nhiên., các người như lão nên gặp trong thơ thôi, chứ có gặp ngoài đời thì (đừng có giàu trí tưởng bở )!.Nếu mình mà giả vờ ngây thơ hay thật thà đề nghị : “ Anh ơi , đi thêm với em một đoạn nữa cho em khỏi cô đơn …” Thế nào các lão cũng phủ đầu : “ thôi , tóc anh muối tiêu rồi …lối cũ anh về cho nó chắc…Bye em nhé, chúc em hạnh phúc ”.Sau đó lẩm bẩm bài hát của nhạc sĩ Thanh Tùng để lấy lại phong độ cho coi .
Đọc bài bình của lão, thấy rõ ràng lão thiên vị …Lão gọi cái cô HMy ngày xưa của lão (mặc dù bây giờ đã muối tiêu , bằng tuổi lão bây giờ thì cũng " nửa đời nửa đoạn rùi" ), thế mà lão gọi là NÀNG! Còn HMy bây giờ, dù có trẻ trung hơn, lão vẫn gọi là CHỊ .
Đấy, cái trớ trêu của cuộc đời là thế ! Vì vậy suốt đời lão cũng chỉ đi bên phía tay phải, tức là bên lề đường, dù có đi ngược hay xuôi cũng vậy :
Anh mãi là tên trộm luôn đi phía bên tay phải
Có oan không hỡi Kiều Anh Hương ?
HMi 22.07.2010 -
Bác KAH đang tìm thuê mắt bằng để làm thơ. Bác ấy tìm được em mà vẫn kinh doanh lỗ vốn là đáng oánh đòn em nhỉ?
Cong là để nói về tính tương đối,
Cùng song song như những đoạn đường ray
Nhưng vẫn gặp ở vài ga đơ..
Cong là để nói về tính tương đối,
Cùng song song như những đoạn đường ray
Nhưng vẫn gặp ở vài ga đơn lẻ...
Quả tim hạnh phúc thường nằm bên trái,
Nhưng trái tim cô đơn lại ở bên phải nhiều hơn...
Chỉ là một với tay mà thôi...
Của hai đường không thẳng...