Cái lần lão Xuân Hinh sang Đức. Tớ hỏi: Em tưởng anh phải thừa danh hiệu NSND rồi chứ? Lão bảo: Ơ, cái cô này, lo làm Show rồi tính toán lỗ lãi thế nào đi chứ thọc vào đời tư của người ta làm gì?
Tớ: Thì em thấy nó chả công bằng, em mê anh từ ngày còn bé tí, thấy anh đóng góp bao nhiêu tiếng cười cho thiên hạ, thế mà ...cái người chả thấy tên tuồi gì mấy thì đùng một cái thành NSND, còn anh thì …
XH : Em có ở Vn đâu mà biết, đấu đá nhau kinh lắm!
Tớ : Thế à? Sao xem VTV4 toàn thấy thành tích ?
XH : Thì lần trước cũng ối người hỏi anh rồi, nhưng anh chẳng nói được cái gì, chỉ nói theo kiểu “ẩn dụ „ thôi ...
-Thôi đi anh ...(tớ gắt ) ....khó hiểu quá, trong các vai diễn hài của anh, em có thấy anh ẩn dụ gì đâu, anh cứ nói toạc móng heo, đến người dốt như em còn thấy giật mình đùng đùng ...
XH cười chúm chím (cái nụ cười của lão này rất nông dân, sao mình vẫn cứ thấy nó đểu đều thế nào). Vậy mà lúc nào mình cũng mê cái nụ cười ấy .
_ XH : Danh hiệu mà làm gì, danh hiệu ở nơi khác còn có giá trị, chứ ở VN thì …
_ ???
XH : Thôi, các cô ấu trĩ bỏ mẹ, thì ẩn dụ thế này...
(Lại ẩn dụ. Tớ bắt đầu bắt bộ não hoạt động... ).
XH:- Ví thử thế này, người ta đang xây một công trình to đẹp là thế, đồ sộ là thế, toàn những kiến trúc sư giỏi và tâm huyết.. .Thế rồi một hôm, có bà bán đồng nát chuyên nhặt đồ phế thải đi qua, ngứa mồm xúi : cái công trình này phải đập đi xây lại! Thế là họ đập, có thế thôi !
Nói xong lão cười hơ hớ …Ngẫm nghĩ một lát, tớ cũng hơi hơi hiểu ra :
- Gớm! Mà anh cũng tham bỏ xừ, chắc tại không cong lưng, luồn mình chứ gì. Muốn có danh hiệu thì cái lưng phải
gù xuống 1 tí, đằng này, đến bây giờ già rồi mà lưng vẫn cứ thẳng đuột!
Hôm ấy tớ vừa là chủ Show, vừa bán cả băng điã. Khi đứng ở quầy bán băng điã thì lúc nào tớ cũng đội 1 cái mũ sụp xuống. Tớ thấy lão mang 1 sấp DVD ra thẽ thọt : “ Em cho anh gửi 100 cái, bán hộ anh để kiếm chút cháo cho các cháu „.Tớ không thèm nhìn lên, nghe cái giọng cuội cuội của lão là biết ngay rồi, bảo lão : “thôi, được rồi, ai chứ XHinh mà còn phải đi kiếm cháo thế này thì tội quá, để em bán cho!„
Cuối buổi, tớ bảo bạn tớ mang tiền trả cho lão .
Tối hôm sau, làm Show ở thành phố khác. Vừa chuyện trò với lão ở phòng ca sĩ xong. Tớ lại sụp cái mũ ra quầy bán băng đĩa. Chưa đầy 10 phút sau, thoáng thấy lão xuất hiện như anh hùng xạ Điêu, miệng tươi rói với chồng DVD trên tay, tớ cúi vội xuống, lão lại thẽ thọt :“ Em bán giúp anh, anh chỉ có 100 cái, kiếm cho các cháu chút cháo ..„.Tớ (mũ vẫn sùm sụp),
hỏi :"Anh mang sang đây tổng cộng bao nhiêu cái ?"
Lão:- Có 100 cái thôi, khổ, lỡ mang sang đây rồi, bây giờ mới dám nhờ bán ...
Tớ : Thế à...còn tiền case của anh đâu ?
- Ôi giời, mụ bầu kèn kẹt lắm, chả được bao nhiêu …
Tớ tức qúa ,vì có bao giờ mình mặc cả tiền nong sô cộ với lão đâu mà lão bảo mình kèn kẹt. Bỏ luôn cái mũ ra, tớ tranh thủ quát cho lão 1 trận . ..Lão ớ người, dòm hẳn vào mặt tớ: “Hóa ra là em à, hơ hơ...Em cũng tham thế, tự dưng sùm sụp cái mũ giả nghèo giả khổ, làm anh chả nhận ra, ô! thế hôm qua... cũng vẫn là em à?"
Cái mặt bèn bẹt của lão vẫn vô tư trong sáng thế, cái nụ cười mê hoặc đậm chất hài của lão làm cho tớ chả thể giận được. Tớ nhỏ nhẹ :
- Ô dù gì, vờ vịt mãi...Thôi đưa đây bố, lần nào bố cũng bảo chỉ có 100 DVD, chả trách không được NSND cũng phải!
Lão nháy mắt chào tớ rồi vào hậu trường chuẩn bị cho kịp giờ diễn. Nhìn theo lão đi, cái lưng vẫn thẳng đuồn đuột …
Nhớ câu nói buồn của lão trong một tờ báo:
“Mong các bạn hãy thông cảm cho tôi. Ở thời điểm này, tôi không còn ham hố gì nhiều. Tôi chỉ mong một cuộc sống an nhàn, không bệnh tật, còn lại tất cả những hào quang cũng chỉ là hư danh mà thôi”, "vua hài đất Bắc" bộc bạch.
ĐHàMy
Hà Mi ơi viết tiếp đi nhé!
Chân trần trong nắng hạ - một nét thơ trang đài
Chị muốn tập thơ đầu tay của em sẽ có tên Chân trần trong nắng hạ
KẺ SỸ THÌ SAO GIÀU CHO ĐƯỢC
LƯNG CỨ NGAY ĐƠ, ĐẦU CỨ NGẨNG
MIỆNG RẶT NÓI TOÀN LÀ SỰ THẬT
TRÁI TIM ĐAU NỖI ĐAU NHÂN THẾ
Đ..
KẺ SỸ THÌ SAO GIÀU CHO ĐƯỢC
LƯNG CỨ NGAY ĐƠ, ĐẦU CỨ NGẨNG
MIỆNG RẶT NÓI TOÀN LÀ SỰ THẬT
TRÁI TIM ĐAU NỖI ĐAU NHÂN THẾ
ĐẾN HẾT ĐỜI CHỈ CÒN MỘT CHỮ DANH !
Chúc HAMI HẠNH PHÚC !
NS Văn
Cao
Nỗi buồn nghệ
sĩ Phạm Ngọc
Phương
‘Trăm
năm trong cõi người ta
Chữ tài
chữ mệnh khéo là ghét nhau’ (Truyện Kiều-Nguyễn
Du)
Bạn-tôi
tìm hiểu vì đâu
Cuộc đời
nghệ sĩ tim sầu trần gian ! ...
Thi sĩ Xuân Quỳnh-Lưu
Quang Vũ : Tài hoa bạc mệnh !
Nghệ sĩ
giỏi trời phú tuyệt nhạy cảm
Có thể
nghe thấu đá cuội ca than
Tiếng lá
rơi, tiếng mùa đi qua cửa
Tiếng
con tim đang yêu đương chan chứa
Tiếng
nỗi buồn vọng trên cánh thời gian !
Thi sĩ Phạm Bá
Chiểu
Tiếng
‘giọt mắt’ âm thầm rơi phím đàn (ý thơ Phạm Bá
Chiểu)
Màu xót
xa tình chia ly dang dở
Màu
Tigon tím hồng ươm màu nhớ
Màu tươi
thắm máu con tim tan vỡ … (ý thơ 2
sắc hoa Tigon-Thi sĩ TTKH)
Nên
tiếng lòng ... buồn như đá thời gian ! ...
(Mời bấm vào hàng chữ " Nỗi buồn nghệ
sĩ " ở trên đầu bài để xem hết bài thơ !)
còn có giá trị ,chứ ở VN thì chẳng là cái gì cả vì mọi thư đều có thể mua dc bằng tiền ở xh vn. Cũng b..
còn có giá trị ,chứ ở VN thì chẳng là cái gì cả vì mọi thư đều có thể mua dc bằng tiền ở xh vn. Cũng bằng cấp như nhau ra nc ngoài tại sao chỉ có ng vn mình phải kiểm tra và thi lại mới thấy cái nhục của nền giáo dục và xh mình vì họ chẳng coi cái bằng cấp ở mình cũng đúng thôi Giáo
dục VIỆT NAM những điều cần nhìn lại để phát triển