Đặng Hà My
Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013
Viết ở phòng chờ
Viết ở phòng chờ
Ngày xưa tớ học trường Chu Văn An, hôm nào cũng đi qua đường Thanh
Niên, một lần trên đường về, có một anh trông khá thư sinh đi theo, cho anh đi
cùng em nhé, mùa này Hà Nội bắt đầu vắng những cơn mưa rồi, chỉ mang máng nhớ
thế, thấm thoắt thời gian đưa, thật vô tình, bất ngờ gặp lại, hoá ra lão chính
là chàng thư sinh thuở nọ…Úi giời, tay bắt mặt mừng, anh em rủ nhau chụp ảnh tá
lả, cứ hơ hớ hềnh hệch, chả biết lão có dính dáng gì đến nguyên tử hay hoá học
gì không, mà khi gặp, nhận ra nhau, lão ấy véo tớ: a, nhận ra con ranh này rồi
nhé, ngày bé mày xinh như búp bê, bây giờ…Tớ: bây giờ sao? Lão: bây giờ trông
mày điêu điêu chứ chả thánh thiện như ngày xưa, ha ha
ha…
Hóa ra, quanh quẩn Hà Thành cũng như đường chỉ trong tay, có lạc
nhau đến nửa vòng quả đất, thì vẫn kết tinh lại với nhau ớ đâu đó, ví dụ như
ngàn năm Thăng Long chẳng hạn, cái vui nhất là cười nói chả phải chúm chím hay
giữ kẽ gì, tớ hoá thành Thị Nở, hềnh hệch cõi nhân gian… Có đứa bạn, từ Đồng Mô
về, tò mò: này, dân Hà Thành gì mà cứ hềnh hệch thế hở, tớ: ối giời, bọn tao là
tri kỷ từ kiếp trước cơ, bạn : tri kỷ sao không lấy nhau? – sao mày điên thế,
lấy nhau thì sao gọi gì là tri kỷ, bạn:- tao lạ gì, tri kỷ bây giờ toàn ngồi
trong nhà nghỉ với khách sạn, mày vào đó mà xem,Tớ: thế à- bỏ mẹ, liếc xéo sang
thằng này, chả hỉu nó nói ai thế hử…à, này lũ lụt miền Trung đấy biết chưa, tớ:
trông mặt mặt này điêu điêu thế thôi, nhưng cũng thừa biết nỗi khổ của loài
người nó chạy đến đâu đấy nhé, chả cần hô hào, đóng góp trong im lặng nhé, lần
trước bị một quả 2 va ly thuốc ủng hộ bệnh viện T.D, vừa xách xuống sân bay Tân
Sơn Nhất, đích thân giám đốc bệnh viện ra đón, lại quả cho hẳn một bó hoa to
tướng với nụ cười vừa cởi vừa mở hết cỡ, áng chừng nụ cười “mười phân’’ vẹn mười
nhớ, rồi nhẹ nhàng như làn gió sớm bay đi cùng hai valy 40 kg đầy thuốc mang
nhãn hiệu made in Germany, chỉ tội một thời gian sau mới ngu thộn mặt ra khi
biết chả có ai được nhận từ thiện số thuốc ấy cả, hi hi, hoá ra tài thế, chất
rắn bay hơi nhanh hơn chất lỏng nhỉ, chả biết có ba người mà uống làm sao hết
chỗ thuốc ấy nhở? thôi mà, để gió cuốn đi đi, hi hi, đừng có đào
bới...
Chiều, sang nhà cái Hồng, lão chồng Hồng đang vừa nghe
điện thoại vừa rít lên với con bé Ôsin: Thảo ơi, mày là hôi nách
lắm đấy nhé, con Thảo đang xuống cầu thang, mặt đỏ bừng, chú bảo gì cháu ạ, chú:
mày toàn lấy khăn của tao lau nách, Thảo: ơ, cháu …cháu có khăn của cháu, cháu
có bao giờ dùng khăn của chú đâu ạ, chú: này, mày đừng có chối, khăn của tao
ngày nào chả vò xà phòng thơm trắng tinh sạch sẽ, thế mà loáng một cái tao lấy
khăn rừa mặt đã thấy toàn mùi của mày, hai chú cháu cãi nhau như mổ bò, con Hồng
chửi chồng: thôi đi lão, nó chưa chồng, có thế nào thì phải tế nhị nói với tôi
để tôi nói với nó, rồi mua thuốc cho nó bôi, chồng: cái bọn nhà quê này nó vô ý
bỏ mẹ, bà tuyển cho tôi một lũ Ôsin toàn thối tai hôi nách, bà như có tư thù với
tôi tư kiếp trước hay sao hử. Hồng nguýt: này, lão chưa quên cái vụ đi matxa hôm
nọ chứ, lão chồng loanh quanh không nói gì đi lên gác, Hồng: mụ biết không, tôi
vô tình vào cửa hàng con Hương làm đầu kiêm matxa, đúng lúc thấy lão đưa cả ví
ra để thanh toán: em cứ lấy bao nhiêu thì lấy, con Hương đang ưỡn ẹo, em chỉ lấy
đủ công sức của em thôi, đấy, với gái mú thì thế, mà về nhà đưa lương cho vợ,
lão đếm từng tờ, lại còn sợ kẹp díp…Tớ đang ngẩn ngơ nghe, được thể, nó tiếp:
bây giờ chả tin được mụ ạ, đàn bà con gái lắm mánh khoé lắm, các
lão bây giờ cũng ma mãnh chả kém, toàn tung chưởng, anh có vợ rồi, tuy ở chung
nhà nhưng không chung giường, đời anh là cả chuỗi dài đắng cay, ngả hẳn nón chào
nhau như thế, mà vẫn đâm đầu vào, thời này á, đâu đâu cũng khoái cầm nhầm, bắt
được tận tay lại giả ngô giả ngọng: ô, thế à, của ông à, của bà à, tôi nhầm, cho
xin lỗi nhé, nó dòm tớ nói tiếp: ôi giời, mụ ở nước ngoài, dân Tây Đức thì càng
ngẫn nặng, nhìn cái mặt nghệt thế kia, thôi về đi, ở bên đó lạc loài lắm, như mụ
thì vớ đâu chả được vài thằng, tớ: tao nghĩ rồi, ngăm ngăm nuốt vậy cho qua 1
đời, cái thằng tử tế thì vợ con dính chặt, thằng độc thân thì toàn đồ pha ni
lông, mà tao bây giờ cũng pha sợi tổng hợp rồi, hai bên kết lại thì chỉ có lên
Sài Đồng mà ở, hi hi... Chồng Hồng từ trên gác đi xuống, góp chuyện: các mụ biết
không, ở cơ quan tôi có mấy cô bé rất xinh, toàn bằng tiến sĩ, thạc sĩ, con nhà
cơ bản hẳn hoi, vậy mà cứ miệt mài tu dưỡng, phấn đấu, hỏi đến chồng con thì lắc
đầu quầy quậy, em chả có thời giờ, rủ đi nghỉ mát cũng kêu bận việc, tức quá tôi
bảo: này, em ơi, đèn sách như các em hàng chục năm trời, cũng không bằng mấy em
chân dài nó giạng háng 1 đêm…
Hết chuyện, Hồng lấy ô tô, đưa tớ đi chơi, đến đoạn
Hoàng Hoa Thám, bánh trước sa xuống nắp cống vỡ, 3 thằng thanh niên phải bê bánh
xe lên, cước phí 50 ngàn, hơ hơ hay thế, cứ như bị sập bẫy giữa
ban ngày ấy nhỉ, chỗ nào cũng thấy xây sửa đường, nhà nước chịu khó vì nhân dân
ra phết nhỉ. Xe đến hồ Giảng Võ, đang nhìn ra cửa sổ, chợt Hồng phanh kít lại:
mụ ơi, con Lan kìa, theo tay chỉ, thấy con Lan đang hớt hải chạy, ông chồng chạy
trước, tò mò, Hồng đánh xe theo, 2 người đuổi nhau vòng quanh hồ,
bọn tớ lao xuống, cái Lan vừa tóm được chồng, lục túi áo, giằng co
một cái túi ni lông màu xanh, Lan nhanh tay hơn, túm được, mở bung
ra, ối giời, một chùm bao cao su vỏ màu hồng rơi xuống đất, Lan: giời ơi, ông
còn chối nữa không? chồng gân cổ: này, mụ đừng có nghĩ linh tinh, bao cao su này
là của sếp, lão vừa đi nước ngoài về, lão ấy gửi... Lan:hơ hơ, tại
sao lại phải gửi, mà sao lại gửi lão, hóa ra các lão giống nhau à,
tôi đang nghĩ lão sếp cũng thanh minh với vợ lão ấy là bao cao su của thằng lính
đấy, giời ơi, lòng vả khác gì lòng sung …các lão nghĩ ra trò đùa cho trẻ lên ba
hay nhỉ, tôi sẽ ly dị cho mà biết…
Mà hay thật đấy, một lát lại thấy vợ chồng kéo nhau về nhà, như chả
có chuyện gì xảy
ra, ớt này hình như cũng không cay lắm nhỉ, tớ tủm tỉm cười…an ủ
Lan: Thôi, thời đại
HIV, nó mang bao cao su theo là nó cẩn thận đấy, chứ nó mà không
mang theo thì còn khốn nạn hơn mụ ạ, Lan nghe được câu an ủi cũng gật gù,
vớt vát: biết thế, nhưng vẫn tức bỏ mẹ…
Lan rủ chúng tớ vào nhà, thấy đã có ba ông bạn đang
chờ sẵn, chủ nhật, lại rủ nhau đánh phỏm đây. Bốn lão khệnh khạng rót bia uống,
lão Hạnh: cô Lan có mỳ tôm cho tôi xin bát, hôm qua trúng quả đấu
thầu, lính nó bắt khao, nhậu nhẹt các kiểu, bây giờ đói quá, thèm
bát mỳ, một lát, con bé giúp việc bê lên, nó khoảng 18 tuổi, beo béo,
đôi má hây hây bên bát mỳ nóng hổi, áo hơi chật so với
người, 1 cái khuy như sắp bung ra, miệng hơi hô nhưng trông rất tươi,
nó giống như một bức tranh dân gian đầy mầu sắc, đặt
bát mỳ xuống bàn, lí nhí: cháu mời chú, tự dưng chả ai bảo
ai, tất cả nhìn nhau tủm tỉm cười, Lan: này, các ông lấm lét cái gì đấy, nó mà
làm sao thì các ông liệu hồn đấy…Tất cả các lão giật mình, đồng thanh: này, đây
là không có chuyện ấy đâu nhé, các mụ là chúa hay áp đặt, chồng Lan: nếu nó làm
sao chỉ có lão Hanh, he he…Lão Hanh là giám đốc, vừa về hưu, quê lão Nam Định,
răng bắt đầu móm sều, cũng nhăn nhở cười theo. Vừa lúc, có tiếng rao bánh mỳ
nóng, con bé giúp việc chạy tót ra ngoài, Lan nhìn theo: đấy, nó thích thằng
bán bánh mỳ, cứ khoảng 8 giờ tối , thấy tiếng rao bánh mỳ là chạy
ra ngay, mặt mũi hớn hở thế đấy…Tớ cũng nhìn ra ngoài, con bé đang đứng sát vào
chiếc xe đạp cà tàng bên thằng bán bánh mỳ…
Lại nhớ đến chuyện chị Tâm, ngày bao cấp nghèo khổ, chị kể chị đi
bán cá, có anh làm bài thơ dúi vào rổ cá cuả chị, thế là yêu nhau, anh
trốn nghĩa vụ quân sự, bị bắt đi cải tạo, khi về, nhà anh nghèo quá, lại
có 6 em nhỏ, chị Tâm thì bố bị mù, học hết lớp hai trường An Dương, chị bán cá
có tiền đưa anh giữ hộ, anh giấu trong khung ảnh, đến ngày cưới, anh tháo khung
ảnh ra, lấy tiền làm đám cưới, bây giờ họ đã giàu có và hạnh phúc, nhiều khi tay
trong tay nhìn nhau đắm đuối, vẫn ôn lại chuyện rổ cá ngày
xưa...
Đang viết ở phòng chờ chuyến bay về Hà Nội, phát hiện ra một thằng
bên cạnh ngó xem, nó nhăn nhở cười, chị viết buồn cười thế, cho em đọc tí, tớ:
ô, thế từ nãy mày dòm chị viết à, mày cũng khoái cái hệ hài kịch này hử, mày làm
ở đâu, nó: em vừa ở kho ra, tớ: là ở đâu? Nó: bà chị ngáo ngơ như ở hành tinh
khác vậy, kho Khám Chí Hòa, tớ rụt lại: mày chôm đồ à, nó: không, e tham ô, vụ
của em cách đây 2 năm rồi, án kinh tế, cả nước đều biết, vừa lúc có thông báo đã
đến giờ lên máy bay…
Hà
nội 29.10.2010
Đặng Hà My
Đặng Hà My
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bài nhiều người xem
-
THƠ ĐẶNG HÀ MY NĂM MỚI DƯƠNG LỊCH (VỀ BẾN HOÀNG HOA) Jan 10, 2012 12:43 AM Public Pageviews 18 32 Hà M...
-
Thơ đăng báo ..Tranh thủ PR tí, hì... Dec 19, 2011 9:45 AM Public Pageviews 17 11 Tạp chí hội nhà văn Việt Nam ...
-
Du lịch mùa thu một mình Oct 16, 2012 3:22 AM Public Pageviews 448 14 Bỗng một ngày nổi hứng. Khoác ba lô lên...
-
TRUYỆN NGẮN ĐẶNG HÀ MY CHUYẾN BAY 45 PHÚT May 5, 2012 1:42 PM Public Pageviews 247 14 Chuyến bay 45 phút...
-
ĐẶNG HÀ MY KỂ CHUYỆN CĂN QUẢ Jan 1, 2011 9:46 PM Public Pageviews 18 2 - Này, tao bảo thật, mày là nặng căn nặ...
-
HÀ NỘI ƠI Nov 21, 2012 8:17 AM Public Pageviews 1448 103 Cá Gỗ blog: Đợt trước lang thang trên mạng thấy bài ...
-
SÀI GÒN 24 Aug 18, 2012 8:45 AM Public Pageviews 484 17 Đêm rộn ràng mưa rơi Sài Gòn chơi vơi - Sa...
-
ĐẶNG HÀ MY KỂ CHUYỆN MẦM NẮNG! Mar 11, 2011 1:18 AM Public Pageviews 10 7 Mùa yêu vừa đứng dậy, mầm chồi khe khẽ ...
-
MẠN THUYỀN THẾ GIAN Tựa mạn thuyền Tựa mạn thuyền Nhìn sang thế sự một liên hoàn ngày Trên đời nhiều lúc cũng hay Sáng trưa chiều ...
Em về rồi àh, mai cafe Nhà hát chèo nhé!
lao quangthau
Cách đây 32 phút
Thật cảm động cháu ạ, mong li..
lao quangthau
Cách đây 32 phút
Thật cảm động cháu ạ, mong linh hồn dì luôn mỉm cười ở nơi xa đó cháu ạ, cháu thật có tình lắm ! ------------------------------- Em ko hiểu gì, hình như có ai đó đó giả danh Lão bạn của chị. Em đoán là kẻ mạo danh là phụ nữ.