Tóc em bồng bềnh trong gió, dập dờn trên từng lớp lớp sóng lá hanh vàng
Cây sấu già đầu ngõ cành đan tay như khoanh dạ với mùa thu
Nắng chải mái buồn xa vợi,
ô cửa như mở ra phía ngày xưa,
con sâm cầm đã bay về phương Nam xao xác cánh heo may
giữa mùa di cư có chân trời mặc váy mây hồng
Em tô lại cho ráng chiều bằng màu môi em hôn òa lên nắng
Quấn cho Tây Hồ dải khăn hương hoa sữa
có ấm lại được không,
ơi nụ sen còn ngái ngủ trên cành
Nén nhang thắp trên miếu Hai Cô ngày nọ
hương còn loang theo từng gót em về
Đêm khấn niệm từng hạt sao trời lấp lánh
lời cố nhân rơi bên gối thì thầm vọng lại từ phía ngàn năm
Cho em vớt lại nụ cười bữa nào thả vội
vì dòng sông cũng không chứa nổi một ánh mắt nhìn
Cho em nhặt lại vết chân xưa, có còn in hình trên cát,
chớ để lạc loài giữa xói buốt thời gian
Tây Hồ ơi!
Cho em gửi về đây tất cả
Cả những mênh mông của đồng cỏ tít tắp chân trời
Cả những thăm thẳm nguyên sơ đại ngàn bất tận
Và cả những cánh buồm đỏ thắm còn lênh đênh ở giữa trùng khơi
Tây Hồ ơi!
Cho em nghiêng lại một lần trên sóng
Vuốt mái thời gian điểm một nét thu vàng
Cho em được hé một cánh sen chiều trong trắng
Để ngọc ngà non nuốt mãi Tràng An. ĐHMy 09.2010
PS: chúc viết khỏe, bởi khi cụ Hoàng Cầm đi thì chẳng còn lại mấy cây bút có thể tiếp tục làm sang trọng dòng thơ này.
hiền
Thanks rất nhiều vì 1 cú click chuột rất điêu nghệ và chuyên nghiệp. Hỹ hỹ ^^~
Đại Sứ Đảo Đào Hoa: Nh0c Yumie