Chẳng thể nào...
CHẲNG THỂ NÀO ANH BIẾT ĐƯỢC TÂY
HỒ
Chẳng thể nào họ hiểu được Tây Hồ
Vì không thể vượt qua được vũng lầy
Cái vũng lầy sền sệt hận thù
Đố kỵ
Hẹp hòi
Chẳng thể nào họ đến được Tây Hồ
Màn sương ấy
Và màu sen trắng ấy
Không có đường mây
Không có chân gió
Không thoảng mùi ngực nở
Trước đen tối mắt nhìn
Khi trái tim không cần nữa niềm tin
Biển có chất chứa sóng ngầm
Là biển chồng chềnh sắp nghiêng bão tố
Những thì thầm của gió
Những đông đưa mưa sa
Những màu mè lặng lẽ
Chỉ là những dối lừa
tạm bợ
Rồi mai đây lỡ cuộn sóng tung trào
Cánh buồm em ngây dại trước cuồng quay
Thôi đủ rồi đây
Đừng hiếp át những vì sao
Chút nhấp nháy đó em nhen riêng cho mình khoảng trời bình dị
Thôi đủ rồi
Những dối lừa không thể trở thành da thịt
Để rát bỏng một ngày mai
Họ không thể nào đến được Tây Hồ
Vì mãi mãi màu sen trắng ấy
Là tinh khôi
Là của Thơ
Và màu của chiều lãng mạn
Óng ả tô lên những tháng năm chờ
Họ không thể nào đến được Tây Hồ
Vì gót chân em đã mòn trên những quãng đường tìm
Nụ cười em đã thả trôi trên dòng sông vô định
Và mắt em đã cháy hết lửa tháng năm
Và bàn tay em đã hóa nụ sen trần
Họ không thể đến được Tây Hồ đâu
Dẫu đường cổ Ngư đêm vẫn chầm chậm như ngày xưa
Vẫn quán cốc liêu xiêu
Giữa mùa heo may còn quấn hương hoa sữa
Nồng tách cà phê chín nẫu một góc chờ
Nhưng phía cành trúc chao nghiêng la đà trái tim em đã hóa thành ngọn sóng
Vỗ tiếng chuông ngân
Biến thành câu hát
Nghiêng trút xuống
Cố đô
Họ không thể nào đến được nữa với Tây Hồ
ĐHmy, 09.2010
_____
Sương trắng tây hồ của qqvđ123
Đây là bài thơ của qqvđ comment ở bài Tây Hồ 2, vì vậy nên trong lúc cảm hứng HMy viết luôn bài „ chẳng thể nào anh biết được Tây Hồ“ đáp lễ.
qqvd123@ymail.com16:30 16-09-2010 .
SƯƠNG TRẮNG HỒ TÂY
Đường mây
Chân gió
Cuồn cuộn hơi thở
Từ sương trắng Hồ Tây
Trời chưa ngả về chiều
Mà bình minh vội chắp nón so vai
Em nhón tới vói ánh mặt trời phía trước
Gót chân áng tỏ
Cánh hoa nhài rớt lại ở sau lưng
Thoảng mùi ngực nở
Thơm mùi Lộc Vừng
Em có biết biển không cần lửa
Chỉ yêu bờ
Thương đất đá
Biển phải nghiêng về phía nơi nào?
Buổi chiều không đến như đã hẹn
Đêm trở lại
Rấm rức những vì sao
Sáng cũng lại về
Lao xao
Phất phơ điệu vấn vương
Biển trở về với sóng ngầm
Chòng chành với thì thầm
Đo chiều dài của bao la
Đong mầu của đêm sa
Rồi lặng lẽ thu mình
Kéo gió
Níu mưa
Cánh hoa nhài bung nhụy
Ngước mặt vào núi đồi săn sắt
Rướn mình lên cúc huệ
Gió hoang lồng lộng mùi hương sắc
Chín đỏ mùa thiếu phụ
Phủ Tây Hồ ngơ ngác
Biển nào nhuộm tím vùng trời Tràng An?
Nắng Tây Hồ
Rát da
Đỏ thịt
Mặt Hồ Tây
Lạnh lùng
Vỗ sóng ngầm
Hỏi em mầu sương trắng
Khi nào nghe phẳng lặng
Trong lòng một Hồ Tây
Một Tây Hồ
Ở buổi sớm ban mai?
Chẳng thể nào họ hiểu được Tây Hồ
Vì không thể vượt qua được vũng lầy
Cái vũng lầy sền sệt hận thù
Đố kỵ
Hẹp hòi
Chẳng thể nào họ đến được Tây Hồ
Màn sương ấy
Và màu sen trắng ấy
Không có đường mây
Không có chân gió
Không thoảng mùi ngực nở
Trước đen tối mắt nhìn
Khi trái tim không cần nữa niềm tin
Biển có chất chứa sóng ngầm
Là biển chồng chềnh sắp nghiêng bão tố
Những thì thầm của gió
Những đông đưa mưa sa
Những màu mè lặng lẽ
Chỉ là những dối lừa
tạm bợ
Rồi mai đây lỡ cuộn sóng tung trào
Cánh buồm em ngây dại trước cuồng quay
Thôi đủ rồi đây
Đừng hiếp át những vì sao
Chút nhấp nháy đó em nhen riêng cho mình khoảng trời bình dị
Thôi đủ rồi
Những dối lừa không thể trở thành da thịt
Để rát bỏng một ngày mai
Họ không thể nào đến được Tây Hồ
Vì mãi mãi màu sen trắng ấy
Là tinh khôi
Là của Thơ
Và màu của chiều lãng mạn
Óng ả tô lên những tháng năm chờ
Họ không thể nào đến được Tây Hồ
Vì gót chân em đã mòn trên những quãng đường tìm
Nụ cười em đã thả trôi trên dòng sông vô định
Và mắt em đã cháy hết lửa tháng năm
Và bàn tay em đã hóa nụ sen trần
Họ không thể đến được Tây Hồ đâu
Dẫu đường cổ Ngư đêm vẫn chầm chậm như ngày xưa
Vẫn quán cốc liêu xiêu
Giữa mùa heo may còn quấn hương hoa sữa
Nồng tách cà phê chín nẫu một góc chờ
Nhưng phía cành trúc chao nghiêng la đà trái tim em đã hóa thành ngọn sóng
Vỗ tiếng chuông ngân
Biến thành câu hát
Nghiêng trút xuống
Cố đô
Họ không thể nào đến được nữa với Tây Hồ
ĐHmy, 09.2010
_____
Sương trắng tây hồ của qqvđ123
Đây là bài thơ của qqvđ comment ở bài Tây Hồ 2, vì vậy nên trong lúc cảm hứng HMy viết luôn bài „ chẳng thể nào anh biết được Tây Hồ“ đáp lễ.
qqvd123@ymail.com16:30 16-09-2010 .
SƯƠNG TRẮNG HỒ TÂY
Đường mây
Chân gió
Cuồn cuộn hơi thở
Từ sương trắng Hồ Tây
Trời chưa ngả về chiều
Mà bình minh vội chắp nón so vai
Em nhón tới vói ánh mặt trời phía trước
Gót chân áng tỏ
Cánh hoa nhài rớt lại ở sau lưng
Thoảng mùi ngực nở
Thơm mùi Lộc Vừng
Em có biết biển không cần lửa
Chỉ yêu bờ
Thương đất đá
Biển phải nghiêng về phía nơi nào?
Buổi chiều không đến như đã hẹn
Đêm trở lại
Rấm rức những vì sao
Sáng cũng lại về
Lao xao
Phất phơ điệu vấn vương
Biển trở về với sóng ngầm
Chòng chành với thì thầm
Đo chiều dài của bao la
Đong mầu của đêm sa
Rồi lặng lẽ thu mình
Kéo gió
Níu mưa
Cánh hoa nhài bung nhụy
Ngước mặt vào núi đồi săn sắt
Rướn mình lên cúc huệ
Gió hoang lồng lộng mùi hương sắc
Chín đỏ mùa thiếu phụ
Phủ Tây Hồ ngơ ngác
Biển nào nhuộm tím vùng trời Tràng An?
Nắng Tây Hồ
Rát da
Đỏ thịt
Mặt Hồ Tây
Lạnh lùng
Vỗ sóng ngầm
Hỏi em mầu sương trắng
Khi nào nghe phẳng lặng
Trong lòng một Hồ Tây
Một Tây Hồ
Ở buổi sớm ban mai?
CHIỀU HỒ TÂY TUNG CÁNH
Phạm Bá
Chiểu Sóng mặt hồ có cánh
Bay tung
trắng trời xanh Mái tóc ai tung cánh Uốn cong ánh nhìn anh
Ánh nắng trời có cánh
Thêu hoa
nắng ngàn cây Tà áo nào tung cánh
Bay đậu vào
mắt ai Thuyền buồm giang đôi
cánh Đong
lồng lộng gió chiều Ánh mắt ai có cánh
Bay đậu vào
tim yêu Ngọn gió trời có cánh
Bay lay sóng
êm đềm Lời
ngỏ ai có cánh Bay theo suốt tình em
Đàn mây trắng có cánh
Bay lấp lánh
ngang trời Đôi môi nào có cánh
Bay đậu đầy
làn môi.
Anh không thể nào đến được ..
Anh không thể nào đến được Tây Hồ đâu Vì gót chân em đã mòn trên những quãng đường tìm Nụ cười em đã thả trôi trên dòng sông vô định ấy Và mắt em đã cháy hết lửa tháng năm Và bàn tay em đã hóa nụ sen trần… Anh anh không thể đến được Tây Hồ đâu Dẫu đường Cỗ Ngư đêm vẫn chầm chậm như ngày xưa Vẫn quán cốc liêu xiêu Giữa mùa heo may còn quấn hương hoa sữa Nồng tách cà phê chín nẫu một góc chờ... Nhưng phía cành trúc chao nghiêng la đà trái tim em đã hóa thành ngọn sóng Vỗ tiếng chuông ngân Biến thành câu hát Nghiêng trút xuống cố đô Anh không thể nào đến được nữa với Tây Hồ.
Thật hay và làm xao động trong lòng, một người đàn bà đã chín đã chiêm nghiệm , thật nỗi lòng !