Nhật ký của em.
Tản văn Đặng Hà My
Khi anh nâng khuôn mặt em, chiều tràn trượt qua vai...
Chạm vào nhau một chút phận duyên, kiếp nào vừa bay ngang,
xé vội mảnh hồn bấy lâu phong kín…
Cố…cũng chẳng thể đi tiếp, em xin lỗi…có lẽ ông trời kiệt
sức rồi-
Người!
Xin đừng trách
hoa hồng nhiều gai, đường tình sao muôn lối.
Người!
Xin đừng trách
lòng ta bạc-bội, cầu vồng sao lắm mầu…
Ăn nằm với nhau một đêm, thấy lấp lánh vầng tinh tú xa vời
vợi.
Chung tình gặm nhấm trong nuột nà thân-thể, rất Em!
Những khôn ngoan đòi kiếm ăn trên mảnh tình hao, gầy, keo
kiệt, tình Em!
Những ngu ngốc hồng hào béo tốt ca hát khắp nẻo, giao phối
không hình hài, nở ra toàn nấm dại màu đỏ sau mưa.
Nhan sắc vứt lăn lóc cho những kẻ đoản mạch tâm hồn;
Trí tuệ nâng bằng hai tay dâng người mà ta yêu dấu!
Ta cất chữ Tình trong bóng đêm có 2 lần màn đêm.
Bao nhiêu
là Lá!
mà Gió lẻ?...
Ế ẩm trần
gian trêu nhan sắc
Hoàng tử
không xuất hiện bao giờ
Bên hài xinh
gót hồng phơi bạc
Trinh trắng
từng đêm mộng tẽn tò.
Gió cứ
thổi, mùa cứ tiến dần về.
Từng trang
thư của người, lời thủ thỉ bay lên thả vào ý nghĩ, hòa trong khúc giao hưởng
mùa Thu tháng 10, sau số 1 là số gì? đếm đi, mấy?
Tình ta cớm
nắng, không tràn đầy để gom về một trảng vàng thơ mộng, nhưng cũng vừa đủ một
vốc cho khỏi cóng bàn tay.
Có nỗi buồn
lặn vào sâu trong đáy mắt.
Có những
con chim sa xuống từ 9 góc trời có 10 phương dông tố
Em lạnh lùng giữa cả bể hôn nhân, sóng vỗ tóe
tung từ 12 bờ không bến…Vỗ vào đâu, ơ sóng? Ngọn khổ hạnh, ngật ngừ òa khóe môi
câm?
Em đi…Phố
im lìm quay về góc đợi đầu tiên ngày người tới. Phố ngó xuống những vết chân
chầm chậm còn vương đầy trên cỏ.
Em đi…Nụ
hôn từ biệt rã rời, bàn tay buông lơi ngàn trùng xa cách.
Em đi…phố
gọi tên em, phố hát khúc ca hoang vu;
Khúc ca
hoang vu…từ lúc em đi…
Người cúi
xuống bên bản nhạc tuyệt vời, bàn tay ngập ngừng…muôn đời không dám chơi đến
phía tận cùng…nốt chót.
ĐHM Germany 2012
Chào mừng nhà mới của em. Mời em sang nhà tôi. KKH cũng ghé qua nhà tôi ở blogspot rồ đấy.
Trả lờiXóaTrang này cũng hay đấy.