(Nhân dịp kỷ niệm 245 năm ngày sinh, và 190 năm ngày mất của Đại thi hào Nguyễn Du.)
Xin một lần
cho nàng Kiều thôi khóc
để bến xưa
buông giọt
khỏi đẫm ướt trăng người
Xin khói hương
cõi Tiên Điền cúi lạy
giã biệt Từ Hải
giã biệt Thúc Sinh
giã biệt chàng Kim...
Xin cúi lạy
những bóng
những hình
những đầu môi chót lưỡi…
Xin cúi lạy dòng Tiền Đường mệt mỏi
Sông không đủ khuất lấp
Sóng không đủ chắn che
ôm ấp
một giọt nước hồi sinh
Xin một lần
cho nàng kiều thôi khóc
trả lại cánh đồng phù hoa
bạc nhàu ngọn cỏ
đắng đọt thảo nguyên
vó kiệu rưng rưng
gõ thảng thốt miền tìm
Xin lần nữa
cho nàng Kiều thôi khóc
trả lại phù du những giả dối dặm trường
trả váy hồng
trả gấu buồn thân phận
trong lần vén giấc mộng mong manh
trả lại chiếu hoa
Xuân Lan Thu Cúc
những hoang hanh bạc góc cạn lời nhau
Trả lại lệ cay
nhòa xót mắt đời
xoáy xiết xát vào đau
Bạch lạp chảy âm thầm cạn kiệt
Xin lần nữa
cho nàng Kiều thôi khóc
cho khúc tỳ bà
đừng lẫy nốt oan khiên
Xin khói sương bạc hạnh hóa thiên thanh
đừng cuối trời
Chớp chen làn thu thủy
Xin lần nữa
cho nàng kiều thôi khóc
cõi Tiên Điền
cúi lạy
tạ lỗi với phù hoa
Xin gõ nhịp khánh chuông
gọi hồn tao ngộ
quấn những tà cay
chùng gấu...
khấn
niệm
giấc trăm năm. Đặng Hà My
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần , phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao. " ( Nguy..
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần , phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao. " ( Nguyễn Du )
" Xin lần nữa cho nàng Kiều thôi khóc " ( Hà My )
Nỗi đoạn trường xa lắc
Sẽ đưa nàng về đâu ?...
Người xưa giờ đã cũ
Tình chẳng còn như xưa
Dẫu có quay lại nữa
Bến lòng đã hoang tàn...
Cứ để nàng khóc than
Cho vơi đi sầu muộn...
Hà Mi đừng xin nữa
Chạnh lòng... ta thêm buồn...
Nợ tơ-duyên-tài-sắc cạn bể dâu