Hôm qua chị Nguyệt Vũ lục lọi trong nhà tớ, mỗi
bài chị thả vào đó một nụ cười và mấy dòng chữ, tớ tò mò, đàn ông họ galăng đã
đành. Ôi giời, đàn bà mà dám khen đàn bà vậy thì rõ tớ đang gặp
phải cao thủ có hạng rồi đây! Biết ai khiêm tốn đây? hay chị nghĩ bên này chả
đứa nào nó biết “ trăng quê „ là ai chắc! Hi ,mà văn chương tớ đứng cạnh chị thì
khác nào thị Nở bên cạnh nàng Kiều . Nghe đâu hôm trước chị nàng bị
“ nhân „ nào đó nghiễm nhiên vào nhà bê nguyên xi đứa con tinh
thần về làm thơ của mình mà không ghi xuất xứ, ờ , tớ thấy người
ta bảo, đạo thơ là nhục lắm, ăn trộm của còn dễ hơn đi trộm thơ . Có lần nghe
người ta khuyên, phái nữ mê chữ, muốn nổi tiếng thì cứ tìm nhà văn thơ báo chí
gì ấy mà cưới, có khi lại thành nhà thơ không chừng, he he …NV không đứng trong
danh sách ấy nên tớ cũng khoái ! Còn tớ à, thôi thì có công mài
bút ( máy tính) có ngày …chẳng nên gì, hôm qua chưa chuyển rechnung tiền điện
thoại! , ui a ,dạ dày mình bằng cái nắm tay, về Vn không bác nào nuôi được thì
tớ biến, cùng lắm chỉ trách lão ĐTrungQuân lừa mình (quê hương là chùm khế
ngọt) thôi.
Chui vào mạng cái …A ,lần đầu tiên Vn mình !Giáo sư Ngô Bảo Châu, 1 trong 3 người đoạt giải ( Fields ) toán học thế giới! Có thế chứ !
Ờ, toán thì đã vậy mà văn chương thì sao nhỉ, các bố cứ ở mỗi khoảng trời và góc sân thế? lao ra thế giới làm gì đi chứ! Tớ cổ vũ nhiệt liệt, vừa đại hội xong rồi đấy!
À, tin gì nữa đây “ Tuy nhiên, theo quy trình, cảng Sài Gòn phải có văn bản hỏi ý kiến giải quyết của ngành Hải quan, sau đó yêu cầu Hội đồng Định giá và Bán đấu giá tài sản kiểm kê lô hàng để xem còn thanh lý được hay không… Nhưng đến nay Hội đồng Định giá và Bán đấu giá tài sản vẫn chưa có phản hồi, lô hàng vẫn còn nằm đó.Ông Đào Văn Tuấn, Phó trưởng phòng Kinh doanh khai thác, Công ty TNHH Một thành viên Cảng Sài Gòn cho biết, nếu để hàng tồn mãi tại cảng thì gây khó khăn cho việc bố trí mặt bằng kho bãi. Nếu tiêu hủy thì chi phí lên đến 150 - 180 triệu đồng không biết ai sẽ trả. Chưa kể chi phí lưu kho và bảo quản lô hàng này suốt 3 năm qua là hơn 20.000 USD cảng cũng không biết sẽ thu hồi từ đơn vị nào. „
Hơ hơ, cái bệnh này lúc nào chả xảy ra, ai thiệt đây? Chắc ăn chặn qúa nên người ta phải bỏ của chạy lấy người...gớm bức xúc nhể, chiều chiều vẫn thấy đi bia ôm nhà hàng có thấy bức xúc gì đâu, sang đây iem trả cho …
Lần trước ở Vn, suýt nữa tớ vớ phải một anh TBT 1 tờ báo. Nhớ lần đầu tiên gặp nhau ở TTVH Đông Tây, anh kia cứ bấm điện thoại cho tớ, tớ thắc mắc với nhà thơ Trần Ninh Hồ (trước đó đã nghĩ bụng rồi, giới văn nghệ thì nên dùng tiếng ANH thôi, bác bác chú chú là lạc đề đấy, người ta đếch nói chuyện với mình đâu). Tớ õng ẹo: ANH Hồ ơi, sao ANH kia đứng ngay đây mà lại còn bấm nhầm vào máy em làm gì thế? TNH cười: - nhầm á! nhầm khối, lão ấy làm TBT cả tờ báo mà nhầm có mà loạn, sao em ngây thơ thế! Lão cười cười có vẻ bí mật lắm, lão có má lúm đồng tiền trông kháu đáo để, tớ đòi tặng thơ, nhà thơ lục trên giá sách của trung tâm: đây, còn tập này ế anh tặng em.Tớ : -ế người nhưng đắt em là được rồi. Tớ có mang theo sang bên này (những lần ra Nội bài dù có bị thừa cân, tớ có phải bỏ lại đồ ăn thức uống chứ sách thì nhất định không, vì ai tặng sách mình rất trân trọng).Trong tập thơ TNH có bài về một phụ nữ đi viếng mộ chồng là người lính, mình nghẹn ngào mãi…( thỉnh thoảng lại mít ướt tí, không ng ta lại bảo mắt các mợ cứ khô không khốc..) À, trở lại anh nhà báo … Đêm ấy, anh nhà báo gọi điện thoại nhắn nhủ cả đêm, ơ hay thật! Đúng là dân văn nghệ có khác, người ta khác hẳn cái lũ ca sĩ, mình làm Show ca nhạc bao nhiêu lần mà chả khám phá được quái gì trong đầu đám ấy cả, chắc tại nó chê mình ngu, chỉ đi bóc lột chúng nó. Tất nhiên là tớ mê mấy tay nhà báo, vì các lão đanh đá ở đâu thì đanh đá, chứ với phái nữ thì dễ thương kinh khủng nghe các anh nói chuyện chả biết chán! Bây giờ vớ phải anh này chắc vui lắm đây...nhưng trời ạ, chê mỗi cái tật nói ngọng, ờ mà nói thế nào có viết giống thế không nhỉ, chắc không, thì mới làm báo được chứ! Thật ra mẫu đàn ông của tớ rất đơn giản, nếu thanh và sắc - tớ chỉ cần thanh nó lọt tai là được, sắc thì như bác Bùi Giáng hay Đỗ Trung Quân là ổn, còn cái tật nói ngọng, tớ đếch chịu được, nên tớ “nẩn „ !…Dưng mà, có lúc nghĩ cũng thấy tiêng tiếc … ờ mà lão Trần Đăng Khoa thì ngọng sều ra đấy có sao đâu, mình vẫn mê lão đến chết ấy chứ, lão Khoa còn bảo:
- Hi, nhìn thấy phụ nữ đẹp "nà" cánh đàn ông chúng tớ bị "nú" hết!
Eo ơi, duyên thế không biết! Lão mà không nói ngọng thì chắc tớ đã chả mê lão đến thế, hơ hơ …Đấy nà chuyện của TĐK, chả "niên" quan gì đến tớ …Thôi, dừng ở đây …Biết đâu sau này mình đổi mới tư duy ...he he.
Lão Minh dòm xem tớ viết gì, tớ :- em đang kén chồng, anh dòm làm dề.. .Minh : -thế đàn ông bên này chết hết rồi hay sao mà em còn đỏng đảnh, tớ:- ôi dào, đàn ông Vn bên Đức kinh bỏ xừ, yêu thì hứa yêu cả trái tim, còn túi tiền thì giữ mẹ nó lại! Minh: -thế ở Vn em quen toàn đại gia chứ? tớ: -ơ, sao anh coi thường em thế nhở, anh nghĩ cỡ em mà không quen đại gia thì quen ông chủ lò gạch à, em đi đến đâu cũng được các đại gia bao bọc...ví dụ hôm về Vn, hai chị em em phóng xe đến đầu đường Thanh niên thì bị xịt lốp...Anh bơm xe trông rất nghèo khổ giản dị, nụ cười cũng giản dị, nói cũng giản dị:
-Thôi, đáng bao nhiêu, anh không lấy tiền đâu …
Đấy đại gia của em đấy! Galăng chưa. Từ đó, mỗi khi đi qua, bao giờ em cũng ngoái đầu nhìn như mình có một nhân nghĩa cao cả mà mình chưa báo đáp được. Có lúc cũng giật mình nghĩ: của cho là của nợ. Thà cứ sòng phẳng với nhau cho đỡ áy náy. Nhưng lại an ủi: Ôi dào, thấy mấy ông bà đại gia phố mình nhận quà của nhân viên mang đến điếu đóm cả hàng trăm tirệu, có thấy ai áy náy gì đâu. Mình đúng là đồ dở hơi.
Nói với lão Minh xong nghĩ mình cũng lại thừa hơi, vì cuối buổi về trả tiền cho lão, thiếu 50 cent- lão vẫn chờ lấy cho bằng được, tởm, lại còn nhăn nhở: - anh mà trúng độc đắc anh cưới em ngay! tớ: -thôi lạy bố, bố có trát vàng từ đầu đến chân con thà lấy anh bơm xe người ta còn có cái tình, các bố tham như mõ …
Lão biến rồi, nhanh thế, cứ chuẩn bị nói xấu là chả thấy lão đâu. Lão này là chúa ghen tị với các anh ở VNam, các lão hay than thở đại loại:
- Đàn ông bên này được xếp hàng sau con chó. Phân loại như sau: "Nhất: trẻ em, nhị: phụ nữ, tam: (loài 4 chân) chó, tứ: đàn ông!"
Có lúc mình cũng phải an ủi, chả phải thế đâu, ở đâu chả có người thế nọ thế kia, ngay cả giống đàn bà chúng em nhiều khi có mỗi cái vai trò giống cái còn làm chả ra gì, trách quái gì các anh. Nhưng em cũng xin nói nhỏ: các bác ở Vn cũng nên cảnh giác, lấy thêm thì lấy chứ đừng có bỏ vợ, đừng nghe bác Lê Lựu xúi dại, thay đổi tấm lòng, rồi thì cứ góc nọ xa, thời kia vắng, cuối đời giống anh cu Sài thì tội lắm.
À, hôm trước NVũ đọc bài "Đàn bà em" của tớ, nàng bảo: - hì hì, đúng em là yêu tinh thật đấy, chị chưa gặp yêu tinh bao giờ nên muốn thử, ha ha –câu này đắt thật! Mình mà là đàn ông kiểu gì mình cũng cưới nàng này cho bằng được! Mà phải tổ chức ở đúng cái vườn chuối trong mơ ấy nó mới rồ-man-tíc! Nàng thơ này có vẻ khoái cái cảnh tớ phiêu ra gốc chuối già, chắc chả phải nàng yêu thương gì mình đâu, mà nàng chỉ lo chất Albumin làm cho gốc chuối nó bị xói …Chưa hết, lại còn có vẻ nghi ngờ hình như có lão Chí nấp ở đâu đó, đúng là suy diễn...tớ nói thật, thật 100 %, cứ hỏi thử mọi người đi, 100 người thì cả 101 người hơn một lần phiêu như tớ, cứ mơ đến gốc cây là cởi, là tụt, lúc cái sự buồn ấy chả kìm nén được, ...có thể địa điểm khác thôi, ví dụ như trên bờ ao, thậm chí còn giữa đường ấy chứ, vì nằm mơ, chả ai phạt, chỉ tội cho lũ chăn ga đệm, ha ha, chứ cứ như tớ lại còn kín đáo lịch sự chán, thiên hạ ai nói ra cái sự vô tư dại dột của mình làm dề.. . Ờ, thôi chết, không biết có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới không nhề? Hôm rồi tớ bị mấy bạn phỏng vấn về vụ này! Có người dọa sẽ ra vườn chuối rình, người thì hỏi thế hôm ấy tổng dung tích là bao nhiêu CC, người thì lo lắng cho sức khỏe của tớ, hay nghĩ tớ bị thận kinh niên-" thế từ dạo ấy còn ra vườn chuối phiêu diêu không?
"Khổ quá, các bạn của mình, ai mình cũng yêu quí cả, lo lắng cho mình thế nhờ. Cảm động thật sự đó! Nên tớ đành phải thông báo ngay cho bạn ấy yên tâm là : 15.07.2010 có đi thử kiểm tra toàn thân, túm lại- tim gan phèo phổi: (gut )- tốt! thận: (sehr gut) - là rất tốt!. Còn cái vụ yêu tinh thì không chỉ chị NV thắc mắc đâu, cũng có bạn hỏi thế tớ là giống gì, người hay yêu tinh, hơ hơ …tớ chỉ thích ăn mỗi rau muống và trứng gà (đừng có luận là chồn nhé).
Lại nói đến vụ trứng gà, ngày còn ở Vn, cái Chi có 1 cửa hàng bán đồ mỹ phẩm ở phố Triệu Việt Vương. Trong đó có mấy em bán hàng rất xinh tươi. Một lần, hẹn hò nhau đến dự sinh nhật cô nhân viên…con Hằng, con Lan, con Dung, 3 con này hết chuyện cơ quan lại hỏi chuyện làm đẹp, cũng hơn 1 lần chúng nó hỏi tớ: mụ làm thế nào mà da trắng thế! Tớ cũng hơn 1 lần giả nhời là tao biết đâu được í, sinh ra nó thế. Chả đứa nào tin, chúng nó bảo thẩm mỹ viện bây giờ đầy rẫy ra, chắc mụ đi tắm trắng hở, chỉ cho bọn này địa chỉ đi. Mẹ, bọn này dai như đỉa …con Chi chửi, rồi kéo tay cả bọn thì thào :-con nào có người yêu tao chả biết, còn con nào có chồng thì làm thế này nhé …hi…bí mật …( đúng là lũ đàn bà đang ở trong đống rơm đây), này…chúng mày cứ lấy lòng trắng trứng của (…) mà bôi vào, cây nhà lá vườn, vừa giản đơn vừa tiện lợi!... hơ ,hớ.. Chúng nó cười phá lên, đấm lưng con Chi bùm bụp...
-Eo ơi tởm! Tởm cái quái gì, nó trả lời bao nhiêu lần rồi không chịu tin, tởm sao còn cười, còn đấm lưng người ta. Lại có đứa thật thà hỏi tớ : - thế mụ toàn làm thế à?... Đồ dở hơi, đúng là bọn này, bây giờ có cho keo con voi vào óc nó chắc cũng chả dính , chuyện con Chi thì liên quan gì đến tao.Rồi chả biết thực hư thế nào thế nào, khoảng 3 hôm sau thì thấy con Chi gọi điện cho tớ giọng sợ sệt : mày ạ, hôm nay có mấy người đàn ông lạ mặt phóng xe qua cửa hàng tao mặt hầm hầm ngó vào có vẻ bức xúc lắm !!!
Tớ: - tao chả hiểu mày nói gì, trăm dâu cứ đổ vào đầu tằm là sao nhỉ.
Germany 19 .08.2010
ĐHàMy
Chui vào mạng cái …A ,lần đầu tiên Vn mình !Giáo sư Ngô Bảo Châu, 1 trong 3 người đoạt giải ( Fields ) toán học thế giới! Có thế chứ !
Ờ, toán thì đã vậy mà văn chương thì sao nhỉ, các bố cứ ở mỗi khoảng trời và góc sân thế? lao ra thế giới làm gì đi chứ! Tớ cổ vũ nhiệt liệt, vừa đại hội xong rồi đấy!
À, tin gì nữa đây “ Tuy nhiên, theo quy trình, cảng Sài Gòn phải có văn bản hỏi ý kiến giải quyết của ngành Hải quan, sau đó yêu cầu Hội đồng Định giá và Bán đấu giá tài sản kiểm kê lô hàng để xem còn thanh lý được hay không… Nhưng đến nay Hội đồng Định giá và Bán đấu giá tài sản vẫn chưa có phản hồi, lô hàng vẫn còn nằm đó.Ông Đào Văn Tuấn, Phó trưởng phòng Kinh doanh khai thác, Công ty TNHH Một thành viên Cảng Sài Gòn cho biết, nếu để hàng tồn mãi tại cảng thì gây khó khăn cho việc bố trí mặt bằng kho bãi. Nếu tiêu hủy thì chi phí lên đến 150 - 180 triệu đồng không biết ai sẽ trả. Chưa kể chi phí lưu kho và bảo quản lô hàng này suốt 3 năm qua là hơn 20.000 USD cảng cũng không biết sẽ thu hồi từ đơn vị nào. „
Hơ hơ, cái bệnh này lúc nào chả xảy ra, ai thiệt đây? Chắc ăn chặn qúa nên người ta phải bỏ của chạy lấy người...gớm bức xúc nhể, chiều chiều vẫn thấy đi bia ôm nhà hàng có thấy bức xúc gì đâu, sang đây iem trả cho …
Lần trước ở Vn, suýt nữa tớ vớ phải một anh TBT 1 tờ báo. Nhớ lần đầu tiên gặp nhau ở TTVH Đông Tây, anh kia cứ bấm điện thoại cho tớ, tớ thắc mắc với nhà thơ Trần Ninh Hồ (trước đó đã nghĩ bụng rồi, giới văn nghệ thì nên dùng tiếng ANH thôi, bác bác chú chú là lạc đề đấy, người ta đếch nói chuyện với mình đâu). Tớ õng ẹo: ANH Hồ ơi, sao ANH kia đứng ngay đây mà lại còn bấm nhầm vào máy em làm gì thế? TNH cười: - nhầm á! nhầm khối, lão ấy làm TBT cả tờ báo mà nhầm có mà loạn, sao em ngây thơ thế! Lão cười cười có vẻ bí mật lắm, lão có má lúm đồng tiền trông kháu đáo để, tớ đòi tặng thơ, nhà thơ lục trên giá sách của trung tâm: đây, còn tập này ế anh tặng em.Tớ : -ế người nhưng đắt em là được rồi. Tớ có mang theo sang bên này (những lần ra Nội bài dù có bị thừa cân, tớ có phải bỏ lại đồ ăn thức uống chứ sách thì nhất định không, vì ai tặng sách mình rất trân trọng).Trong tập thơ TNH có bài về một phụ nữ đi viếng mộ chồng là người lính, mình nghẹn ngào mãi…( thỉnh thoảng lại mít ướt tí, không ng ta lại bảo mắt các mợ cứ khô không khốc..) À, trở lại anh nhà báo … Đêm ấy, anh nhà báo gọi điện thoại nhắn nhủ cả đêm, ơ hay thật! Đúng là dân văn nghệ có khác, người ta khác hẳn cái lũ ca sĩ, mình làm Show ca nhạc bao nhiêu lần mà chả khám phá được quái gì trong đầu đám ấy cả, chắc tại nó chê mình ngu, chỉ đi bóc lột chúng nó. Tất nhiên là tớ mê mấy tay nhà báo, vì các lão đanh đá ở đâu thì đanh đá, chứ với phái nữ thì dễ thương kinh khủng nghe các anh nói chuyện chả biết chán! Bây giờ vớ phải anh này chắc vui lắm đây...nhưng trời ạ, chê mỗi cái tật nói ngọng, ờ mà nói thế nào có viết giống thế không nhỉ, chắc không, thì mới làm báo được chứ! Thật ra mẫu đàn ông của tớ rất đơn giản, nếu thanh và sắc - tớ chỉ cần thanh nó lọt tai là được, sắc thì như bác Bùi Giáng hay Đỗ Trung Quân là ổn, còn cái tật nói ngọng, tớ đếch chịu được, nên tớ “nẩn „ !…Dưng mà, có lúc nghĩ cũng thấy tiêng tiếc … ờ mà lão Trần Đăng Khoa thì ngọng sều ra đấy có sao đâu, mình vẫn mê lão đến chết ấy chứ, lão Khoa còn bảo:
- Hi, nhìn thấy phụ nữ đẹp "nà" cánh đàn ông chúng tớ bị "nú" hết!
Eo ơi, duyên thế không biết! Lão mà không nói ngọng thì chắc tớ đã chả mê lão đến thế, hơ hơ …Đấy nà chuyện của TĐK, chả "niên" quan gì đến tớ …Thôi, dừng ở đây …Biết đâu sau này mình đổi mới tư duy ...he he.
Lão Minh dòm xem tớ viết gì, tớ :- em đang kén chồng, anh dòm làm dề.. .Minh : -thế đàn ông bên này chết hết rồi hay sao mà em còn đỏng đảnh, tớ:- ôi dào, đàn ông Vn bên Đức kinh bỏ xừ, yêu thì hứa yêu cả trái tim, còn túi tiền thì giữ mẹ nó lại! Minh: -thế ở Vn em quen toàn đại gia chứ? tớ: -ơ, sao anh coi thường em thế nhở, anh nghĩ cỡ em mà không quen đại gia thì quen ông chủ lò gạch à, em đi đến đâu cũng được các đại gia bao bọc...ví dụ hôm về Vn, hai chị em em phóng xe đến đầu đường Thanh niên thì bị xịt lốp...Anh bơm xe trông rất nghèo khổ giản dị, nụ cười cũng giản dị, nói cũng giản dị:
-Thôi, đáng bao nhiêu, anh không lấy tiền đâu …
Đấy đại gia của em đấy! Galăng chưa. Từ đó, mỗi khi đi qua, bao giờ em cũng ngoái đầu nhìn như mình có một nhân nghĩa cao cả mà mình chưa báo đáp được. Có lúc cũng giật mình nghĩ: của cho là của nợ. Thà cứ sòng phẳng với nhau cho đỡ áy náy. Nhưng lại an ủi: Ôi dào, thấy mấy ông bà đại gia phố mình nhận quà của nhân viên mang đến điếu đóm cả hàng trăm tirệu, có thấy ai áy náy gì đâu. Mình đúng là đồ dở hơi.
Nói với lão Minh xong nghĩ mình cũng lại thừa hơi, vì cuối buổi về trả tiền cho lão, thiếu 50 cent- lão vẫn chờ lấy cho bằng được, tởm, lại còn nhăn nhở: - anh mà trúng độc đắc anh cưới em ngay! tớ: -thôi lạy bố, bố có trát vàng từ đầu đến chân con thà lấy anh bơm xe người ta còn có cái tình, các bố tham như mõ …
Lão biến rồi, nhanh thế, cứ chuẩn bị nói xấu là chả thấy lão đâu. Lão này là chúa ghen tị với các anh ở VNam, các lão hay than thở đại loại:
- Đàn ông bên này được xếp hàng sau con chó. Phân loại như sau: "Nhất: trẻ em, nhị: phụ nữ, tam: (loài 4 chân) chó, tứ: đàn ông!"
Có lúc mình cũng phải an ủi, chả phải thế đâu, ở đâu chả có người thế nọ thế kia, ngay cả giống đàn bà chúng em nhiều khi có mỗi cái vai trò giống cái còn làm chả ra gì, trách quái gì các anh. Nhưng em cũng xin nói nhỏ: các bác ở Vn cũng nên cảnh giác, lấy thêm thì lấy chứ đừng có bỏ vợ, đừng nghe bác Lê Lựu xúi dại, thay đổi tấm lòng, rồi thì cứ góc nọ xa, thời kia vắng, cuối đời giống anh cu Sài thì tội lắm.
À, hôm trước NVũ đọc bài "Đàn bà em" của tớ, nàng bảo: - hì hì, đúng em là yêu tinh thật đấy, chị chưa gặp yêu tinh bao giờ nên muốn thử, ha ha –câu này đắt thật! Mình mà là đàn ông kiểu gì mình cũng cưới nàng này cho bằng được! Mà phải tổ chức ở đúng cái vườn chuối trong mơ ấy nó mới rồ-man-tíc! Nàng thơ này có vẻ khoái cái cảnh tớ phiêu ra gốc chuối già, chắc chả phải nàng yêu thương gì mình đâu, mà nàng chỉ lo chất Albumin làm cho gốc chuối nó bị xói …Chưa hết, lại còn có vẻ nghi ngờ hình như có lão Chí nấp ở đâu đó, đúng là suy diễn...tớ nói thật, thật 100 %, cứ hỏi thử mọi người đi, 100 người thì cả 101 người hơn một lần phiêu như tớ, cứ mơ đến gốc cây là cởi, là tụt, lúc cái sự buồn ấy chả kìm nén được, ...có thể địa điểm khác thôi, ví dụ như trên bờ ao, thậm chí còn giữa đường ấy chứ, vì nằm mơ, chả ai phạt, chỉ tội cho lũ chăn ga đệm, ha ha, chứ cứ như tớ lại còn kín đáo lịch sự chán, thiên hạ ai nói ra cái sự vô tư dại dột của mình làm dề.. . Ờ, thôi chết, không biết có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới không nhề? Hôm rồi tớ bị mấy bạn phỏng vấn về vụ này! Có người dọa sẽ ra vườn chuối rình, người thì hỏi thế hôm ấy tổng dung tích là bao nhiêu CC, người thì lo lắng cho sức khỏe của tớ, hay nghĩ tớ bị thận kinh niên-" thế từ dạo ấy còn ra vườn chuối phiêu diêu không?
"Khổ quá, các bạn của mình, ai mình cũng yêu quí cả, lo lắng cho mình thế nhờ. Cảm động thật sự đó! Nên tớ đành phải thông báo ngay cho bạn ấy yên tâm là : 15.07.2010 có đi thử kiểm tra toàn thân, túm lại- tim gan phèo phổi: (gut )- tốt! thận: (sehr gut) - là rất tốt!. Còn cái vụ yêu tinh thì không chỉ chị NV thắc mắc đâu, cũng có bạn hỏi thế tớ là giống gì, người hay yêu tinh, hơ hơ …tớ chỉ thích ăn mỗi rau muống và trứng gà (đừng có luận là chồn nhé).
Lại nói đến vụ trứng gà, ngày còn ở Vn, cái Chi có 1 cửa hàng bán đồ mỹ phẩm ở phố Triệu Việt Vương. Trong đó có mấy em bán hàng rất xinh tươi. Một lần, hẹn hò nhau đến dự sinh nhật cô nhân viên…con Hằng, con Lan, con Dung, 3 con này hết chuyện cơ quan lại hỏi chuyện làm đẹp, cũng hơn 1 lần chúng nó hỏi tớ: mụ làm thế nào mà da trắng thế! Tớ cũng hơn 1 lần giả nhời là tao biết đâu được í, sinh ra nó thế. Chả đứa nào tin, chúng nó bảo thẩm mỹ viện bây giờ đầy rẫy ra, chắc mụ đi tắm trắng hở, chỉ cho bọn này địa chỉ đi. Mẹ, bọn này dai như đỉa …con Chi chửi, rồi kéo tay cả bọn thì thào :-con nào có người yêu tao chả biết, còn con nào có chồng thì làm thế này nhé …hi…bí mật …( đúng là lũ đàn bà đang ở trong đống rơm đây), này…chúng mày cứ lấy lòng trắng trứng của (…) mà bôi vào, cây nhà lá vườn, vừa giản đơn vừa tiện lợi!... hơ ,hớ.. Chúng nó cười phá lên, đấm lưng con Chi bùm bụp...
-Eo ơi tởm! Tởm cái quái gì, nó trả lời bao nhiêu lần rồi không chịu tin, tởm sao còn cười, còn đấm lưng người ta. Lại có đứa thật thà hỏi tớ : - thế mụ toàn làm thế à?... Đồ dở hơi, đúng là bọn này, bây giờ có cho keo con voi vào óc nó chắc cũng chả dính , chuyện con Chi thì liên quan gì đến tao.Rồi chả biết thực hư thế nào thế nào, khoảng 3 hôm sau thì thấy con Chi gọi điện cho tớ giọng sợ sệt : mày ạ, hôm nay có mấy người đàn ông lạ mặt phóng xe qua cửa hàng tao mặt hầm hầm ngó vào có vẻ bức xúc lắm !!!
Tớ: - tao chả hiểu mày nói gì, trăm dâu cứ đổ vào đầu tằm là sao nhỉ.
Germany 19 .08.2010
ĐHàMy
Bởi vì thế giới không bao giờ tổ chức những môn thế mạnh của Việ..
Bởi vì thế giới không bao giờ tổ chức những môn thế mạnh của Việt Nam
như:
- Môn Cưỡi ngựa xem hoa,
- Qua cầu rút ván,
- Đè đầu cưỡi cổ,
- Ném đá giấu tay,
- Ăn cháo đá bát,
- Thọc gậy bánh xe,
- Gắp lửa bỏ tay người ...
Đúng thế thật nhỉ..???!!! Hami có thấy thể thao VN bây giờ phát triển không? Một tuần mới vui và thành công nhé!
Bên em anh thấy bù..
Bên em anh thấy bùi ngùi Đêm về mơ thấy cái đùi của em.
Lạy hồn, nói xong nó quay ra nhìn chị. Chị quát...nín ngay, chuyển... .
Một thằng vớt vát : - em bồn chồn quá